Chu Nghĩa Vân ra tay dứt khoát, ban xuống thông báo: Năm nay thuế má sẽ giảm bớt một phần so với năm ngoái. Sau đó, nghe theo lời đề nghị của Liễu Nhứ, hắn bắt đầu áp dụng chế độ tố giác. Dân chúng các thị trấn cũng có quyền được nói ra sự thật. Không có học vấn cũng chẳng sợ, mỗi khu vực sẽ có vật đại diện bằng các loại hoa, cây cối. Cứ việc bỏ vào thùng đặt trước nha môn của Tuần Phủ, nếu xác minh đúng sự thật sẽ được giải quyết tận tình, kẻ sai phạm sẽ bị trừng phạt đích đáng.
Chép xong thư mật báo, Chu Nghĩa Vân vội vàng nói với Liễu Nhứ: "Hai tên đó trong phủ tra ra mấy vạn lượng bạc trắng, còn giàu hơn cả ta nữa. Cái hậu viện của chúng mĩ thiếp thành đàn, ngươi xem gia nhi đối với ngươi toàn tâm toàn ý, ngươi cứ âm thầm mà vui đi." 
Hắn lại thì thầm nhỏ nhẹ với Liễu Nhứ: "Gia nhi đã tích cóp được năm ngàn lượng, gửi thư cho phụ hoàng, coi như gia nhi tự thưởng, ha ha!"
Liễu Nhứ liếc mắt nhìn hắn một cái: "Không sợ phụ hoàng trách tội?"
Chu Nghĩa Vân hai mắt trừng trừng: "Ba năm đều không có thu nhập, còn không thể bằng bản lĩnh kiếm ít tiền sao?" 
Thấy Liễu Nhứ cảm xúc không tốt lại hỏi: "Nhứ nhi làm sao, chỗ nào không thoải mái?"
Liễu Nhứ lắc đầu: "Buồn bực."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play