Lưu huyện lệnh nghe được thông truyền mới bước vào doanh trại, thấy nơi sân vẫn còn khá hỗn độn ồn ào, hắn tự giác quỳ lạy: "Hạ quan Lưu Hi, bái kiến Thập Nhất hoàng tử."
"Lưu huyện lệnh xin đứng lên đi, bổn hoàng tử đối nghe đại danh ngài đã lâu, như sấm bên tai."
"Hạ quan không dám nhận, nhân gấp rút xây dựng đê đập, hôm nay mới đến bái kiến Thập Nhất hoàng tử, còn thỉnh ngài thứ tội."
Vị Lưu Hi này xem như huyện quan thanh liêm nhất mà Chu Nghĩa Vân từng gặp. Một thân quan phục hẳn là đã mặc vài năm, hơi cũ và rộng, ống tay áo trắng mờ chỉ e chỉ có thể chịu đựng gió mát chứ không có tác dụng gì khác. Mi mục trong sáng, một thân chính khí, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Không biết vì sao Chu Nghĩa Vân cảm thấy hắn bị che khuất, khiến hắn không thể có cơ hội tỏa sáng: "Lưu huyện lệnh ngồi đi, bổn hoàng tử nghe Trần Thiết Trụ nói qua công tích của ngài, mai một ở đây thật đáng tiếc."
"Cái gã quê mùa đó có thể nói ra lời hay gì chứ, Thập Nhất hoàng tử không cần cho là thật. Thấy ngài trùng kiến doanh trại, thật sự là một đại việc thiện, hạ quan chỉ là tại vị nơi này, mưu kì sự mà thôi."
"Nga?" Chu Nghĩa Vân nhướn mày hỏi: "Vậy còn việc ông cho người trong doanh trại giấu hơn trăm con ngựa tốt sau núi là vì sao? Chuyện này vốn dĩ không thuộc phận sự của ông. Ông có từng nghĩ đến việc dùng chuyện này để đổi lấy chức quan to không? Ngồi ở vị trí này mà chẳng màng đến việc lạ, đó là không xứng chức; ngồi ở vị trí này mà xen vào chuyện vượt quá quyền hạn của mình, đó là lạm quyền, không làm tròn trách nhiệm, Lưu huyện lệnh ông nói có đúng không?"
Lưu Hi thầm mắng tên ngốc kia, nhưng ngoài miệng vẫn đáp lời: "Hạ quan quả thật là làm quá quyền hạn, nhưng sự việc có nguyên nhân. Thứ nhất, vì tình nghĩa. Năm đó, sau khi đỗ đạt, hạ quan từ chối lời tứ hôn, nên bị đày xuống đây. Tuy nơi này xa xôi hẻo lánh, nhưng hạ quan vẫn bị kiềm kẹp, chuyện này Thập Nhất hoàng tử hẳn là biết rõ. Cho dù có ý báo lên triều đình, qua từng cấp bậc, cuối cùng là phúc hay họa, ai mà biết trước được? Trần Thiết Trụ cái người đó chẳng có chút mưu tính nào, nên cứ bị tính kế làm lợi cho người khác? Thứ hai, vì mạng sống. Không chỉ là mạng sống của Trần Thiết Trụ và ta, binh lính trong doanh, mà còn là mạng sống của toàn bộ dân chúng thành trấn. Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, nơi đây làm gì còn được yên bình. Chỉ sợ may mắn lắm đợi đến khi Thánh Thượng biết chuyện, hơn trăm con ngựa tốt này cũng chỉ là nói suông. Đến lúc đó, tội lỗi đổ xuống, có mấy ai dám chịu đựng? Trong doanh này, thứ duy nhất để trông cậy là mấy con ngựa chiến đó, nếu mất đi, khi đó cho dù Thánh Thượng không trừng phạt, thì bọn họ còn có bao nhiêu đường sống nữa để đi?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT