Cố Hương Quân vốn tưởng Thiệu Minh Hằng chỉ là một ngoại thất không được sủng ái, dù có làm khó nàng, nhị ca cũng chẳng để tâm. Nhưng sáng sớm, khi dùng bữa, nhị ca vì chuyện này mà mắng nàng một trận trước mặt Cao Tĩnh Nhu, bảo nàng không được sai khiến Thiệu Minh Hằng. Cố Hương Quân tức đến chẳng ăn được mấy miếng, đầu óc ong ong như muốn nổ tung.
Khi Cố Vân Đình rời đi, nàng lập tức đứng bật dậy, không kìm nén nổi.
“Hắn vì một ngoại thất mà trách mắng ta, chỉ là một ngoại thất thôi, vậy mà hắn không chút nương tay. Ta là thân muội muội của hắn!”
“Phụ mẫu chưa từng mắng ta, vậy mà hắn dám mắng ta?”
“Ta kính hắn là ca ca, biết rõ tính tình hắn cổ quái vẫn nguyện ở lại đây. Hóa ra hắn chẳng xem ta là muội muội, cũng chẳng thèm thân cận. Nếu đã vậy, hôm nay ta sẽ dọn đi!”
“Tĩnh Nhu, chúng ta đến khách điếm!”
Cố Hương Quân phát tiết xong, ngã ngồi lên ghế, thở hổn hển, phe phẩy quạt, chân đá đổ chiếc ghế tròn trước mặt. Một tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên thanh thúy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play