Mặc dù không thể buộc vị Bán Thần hay vật phong ấn kia xuất hiện nhưng từ những biểu hiện vừa rồi Klein đã nắm được vài manh mối. Anh bắt đầu nghi ngờ rằng, bên cạnh giáo phái Ma Nữ và Ince Zangwill, vương thất còn âm thầm liên kết với thế lực khác đang nắm giữ phần lớn danh sách của con đường “Hoàng đế Đen”.

Solomon? Hoặc là hậu duệ của Trensoest? "Vua Năm Biển" Nast có dính líu đến chuyện này không? Khi những nghi vấn cứ thế chồng chất trong đầu, tai Klein chợt vang lên tiếng cầu nguyện mơ hồ, lặp đi lặp lại như dội về từ không gian khác.

Tiếng gọi ấy cắt ngang mạch suy nghĩ, khiến anh theo phản xạ phóng linh tính ra, chạm đến quầng sáng bên cạnh ghế ngồi.

Và rồi, anh nhìn thấy Danis.

Gã đại hải tặc nổi danh kia đang nhắm mắt thành kính, thì thầm lời cầu nguyện về phía “Kẻ Khờ”.

Klein sững người, móc đồng hồ bỏ túi ra xem, mở đi mở lại vài lần để chắc chắn rằng hiện tại là giữa đêm khuya khoảng hai, ba giờ sáng.

Tên này đầu óc có vấn đề à? Giữa đêm mà còn cầu nguyện? Còn để cho người ta ngủ hay không? Vừa bực vừa buồn cười, Klein nhìn kỹ hơn, thấy Danis say khướt, miệng phả mùi rượu, ngoài kia còn vọng lại tiếng ca hát mơ hồ.

Thuyền viên Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim lại đang mở tiệc lửa trại à? Lần này là mừng Hermann Sparrow cuối cùng cũng cút đi? Thế mà chơi tới tận nửa đêm! Klein lập tức hiểu vì sao Danis giờ mới bắt đầu cầu nguyện.

Anh hít sâu một hơi, để ý niệm lan tỏa nhập vào vòng ánh sáng, trầm giọng cất lời:

“Tụng niệm tôn danh của ta trong lòng.”

...

“Hải vương” Yann Courtman đáp xuống đảo Simium, nơi vừa xuất hiện một cơn sóng thần bất thường cùng một con tàu lạ trôi dạt. Hắn tin chắc trên tàu có một vị Bán Thần!

Vị Hồng y giáo chủ của Giáo hội Gió Bão, cao lớn vạm vỡ với mái tóc xanh lam đậm, là một "Kẻ Trừng Phạt" cấp cao. Hắn nắm chặt tay, khiến tầng mây đen dày đặc trên bầu trời rẽ ra, để lộ ánh trăng đỏ rực chiếu xuống mặt biển.

Dựa theo vị trí các vì sao, Yann Courtman bay về một hướng.

Chẳng bao lâu tốc độ của hắn chậm lại, phía trước là một con tàu hải tặc mang biểu tượng “Xương sọ một mắt” đang trôi lơ lửng, không có người lái. Gió đẩy nó theo từng con sóng, từng mảng lửa đỏ âm ỉ bốc lên, thi thể cháy đen vương vãi khắp nơi.

Trên một cột buồm, một người đàn ông trung niên bị trói chặt, đầu đội mũ ba góc, đeo miếng che mắt màu đen. Con mắt còn lại trợn trừng kinh hoàng, ngực bị xuyên thủng bởi một cây gỗ lớn, máu nhuộm đỏ cả sàn tàu.

Sinh mệnh và linh thể của hắn đều đã bị xóa sạch.

…….

Tại Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim, nơi nằm ngoài vùng ảnh hưởng của cơn bão, ánh trăng đỏ xuyên qua tầng mây mỏng, chiếu vào một căn phòng tối, không có ánh nến.

Danis đứng như hóa đá bên giường. Cơ hàm hắn rung lên không kiểm soát, hai chân run rẩy lẩy bẩy, trong đầu văng vẳng hình ảnh mờ ảo giữa làn sương xám trắng vô tận và giọng nói uy nghiêm:

“Tụng niệm tôn danh của ta trong lòng.”

“Thật sự... thật sự có phản hồi! Thật sự có phản hồi!” Danis thì thầm, môi run lên không thành tiếng, cảm thấy đôi chân mình mềm nhũn đến mức suýt đổ gục.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn, lời cầu nguyện lại được đáp lại.

Sự thật này khiến hắn như sắp rơi vào trạng thái hồn lìa khỏi xác.

Tuy đã biết “Kẻ Khờ” là một tồn tại thần bí được Hermann Sparrow và tổ chức phía sau y thờ phụng, và rằng chỉ cần tụng niệm danh hiệu một cách thiếu tôn kính là có thể chết một cách bất đắc kỳ tử nhưng tất cả kiến thức ấy đều đến từ "Trung tướng núi băng" Edwina. Hắn chưa từng thực sự trải nghiệm cũng chưa từng tưởng tượng một tồn tại vĩ đại như thế có thể đích thân đáp lại tín đồ.

Khi sương mù, bóng hình, và âm thanh uy nghiêm ấy hiện diện ngay trước mắt và bên tai, Danis cuối cùng cũng hiểu thế nào là một “tồn tại vĩ đại”.

Dù sự hoảng sợ tạm lắng xuống hắn vẫn phải hít sâu một hơi, cố gắng đi qua đi lại để trấn tĩnh. Nhưng ngay bước đầu tiên, chân hắn mềm oặt, buộc phải ngồi thụp xuống mép giường.

“Tồn tại vĩ đại là thật... là thật...” Danis lẩm bẩm, chợt nhận ra mình vừa vướng vào một điều gì đó quá lớn lao.

Hồi còn trong thế giới sách, hắn chỉ tụng niệm tôn danh, vẫn chưa phát sinh dị thường nào cho nên nỗi sợ khi ấy là bản năng. Còn giờ đây, nguy hiểm đã hiện hình, những điều chưa biết lại càng khủng khiếp hơn. Làm sao hắn không rơi vào nỗi kinh hoàng tột độ?

Không biết đã qua bao lâu, Danis mới thở hắt ra, tự an ủi mình:

“Chuyện này chưa chắc là xấu, ít nhất Hermann Sparrow vẫn còn sống, mà sống cũng khá tốt nữa.”

Nghĩ vậy, hắn cố nặn ra một nụ cười, thì thầm:

“Từ nay mình cũng là thành viên của một tổ chức thần bí, có sự phù hộ của một tồn tại vĩ đại…”

Suy nghĩ một hồi, Danis quyết định từ nay mỗi sáng thức dậy hắn sẽ cầu nguyện một lần. Hắn tin rằng không một vị thần nào ghét bỏ tín đồ trung thành cả.

Dĩ nhiên, hắn sẽ ghi nhớ thần dụ, bình thường cầu nguyện chỉ nên thì thầm trong lòng.

Sáng hôm sau, Klein tỉnh giấc tự nhiên sau một đêm hao tổn không ít năng lượng.

Anh chậm rãi rời giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh, mặt đất vẫn còn ướt, những vệt nước rải rác trong phòng. Cả thế giới như vừa được gột rửa bằng cơn mưa, tươi mới đến lạ thường, dù lá cây rối loạn, cành gãy và rác rưởi khắp nơi cho thấy đêm qua không hề yên bình.

Sau khi rửa mặt, Klein đổi sang gương mặt một người Ruen bình thường, gọi món bữa sáng gồm “nhựa cây Guru” từ đảo Simium và phần “Teyatiwa” đậm đặc để bù lại sự tiêu hao tối qua.

Uống thứ nước ngọt có hương giống chanh pha đường, ăn hỗn hợp thịt cá và thịt dê với vị chua ngọt của hoa quả, Klein thoải mái cầm lấy vài tờ báo khách sạn chuẩn bị sẵn, bắt đầu từ “Báo sớm Sunia”, “Báo Tin Tức”, xem từng trang một.

Cuối bữa sáng, anh mở tờ “Báo Kỳ Văn” một tờ báo rất được giới mạo hiểm giả ưa thích, và ngay lập tức bị hút vào một tiêu đề:

"Nội chiến đẫm máu giữa bão tố:

“Theo nguồn tin đáng tin cậy, đêm qua trên con tàu “Xương sọ một mắt” của “Thuyền trưởng điên” Connors Victor, một cuộc nội chiến dữ dội đã nổ ra. “Thuyền trưởng điên” bị hành quyết tại chỗ, toàn bộ thủy thủ đoàn tàn sát lẫn nhau không ai sống sót.

“Tội ác kinh hoàng này bị giấu kín trong cơn bão dữ dội. Mãi cho đến khi con tàu trôi dạt về gần cảng Simium, sự việc mới được phát hiện.”

Dưới dòng tin là một bức ảnh mờ, dường như được chụp từ cảng.

Trên ảnh, con tàu với biểu tượng “Xương sọ một mắt” hiện lên rõ nét. Nó bị hư hại nặng, toàn thân cháy đen, chỉ còn một cột buồm trông có vẻ lành lặn nhưng vị trí giữa lại đóng đinh một người đội mũ tam giác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play