Mùa hè, luôn có điều nào đó đặc biệt chỉ có của riêng mùa hè.

Ngoài trời nắng nóng chói chang, dù có gió thổi thì vẫn nóng nực khó chịu.

Tuy nhiệt độ trong nhà luôn duy trì ở mức 23°, Tiết Ấu Lăng lại buồn phiền mà hút một ngụm trà sữa, cô nhai trân châu, chán nản dựa vào sô pha, thở dài một hơi.

Đầu bên kia của bàn trà, hai cô gái đối diện nhìn nhau, một người tỏ ra lạnh nhạt, một người lại nhướng mày, nói:

“Tớ đã lùi lại cuộc hạn xuyên biên giới để tới gặp cậu đấy, cho nên, Tiết Ấu Lăng...”

“Có chuyện gì thì nói nhanh lên.”

Tiết Ấu Lăng cúi đầu thấp dần, lúc lâu sau, mới ngẩng đầu nhìn Giang Lệnh Yểu và Quan Sơn Nguyệt ngồi đối diện mình:

“Anh tớ, lại sắp xếp một buổi xem mắt khác cho tớ.”

Giang Lệnh Yểu đang uống cà phê suýt thì nghẹn, không nhịn cười nổi, nói:

“Trong tháng này đã là lần thứ hai mươi rồi nhỉ?”

Quan Sơn Nguyệt chỉ cười mà không nói gì.

“Bây giờ cả Bắc thành này đều biết rồi! Tớ đường đường là nhị tiểu thư nhà họ Tiết mà lại đi xem mắt hai mươi lần trong một tháng!” Tiết Ấu Lăng ngồi bật dậy, y như bị tiêm máu gà, căm hận nói: “Các cậu nói xem có phải anh hai tớ bị khùng không? Có phải bị khùng không chứ?”

Quan Sơn Nguyệt chậm rãi uống một ngụm latte, rồi lại lấy giấy lau miệng mới nhìn thẳng vào ánh mắt phẫn nộ của Tiết Ấu Lăng:

“Tớ nhớ không nhầm thì lần thứ mười tám trên tổng số mười chín lần trước, cậu đã đuổi mấy người đó đi thì phải.”

Tiết Ấu Lăng chột dạ, sờ mũi mấy cái.

“Còn lần thứ mười chín thì...” Quan Sơn Nguyệt nhướng mày: “Hình như cậu còn hẹn cả Chu Triều, hai người còn làm cho tiểu thiếu gia nhà họ Tôn chạy trối chết, có cần tớ giúp cậu nhớ lại không?”

Vị tiểu thiếu gia nhà họ Tôn kia mới về nước, thế mà lại bị Chu Triều với Tiết Ấu Lăng bày trò, kẻ tung người hứng, làm cho cậu ta nghi ngờ nhân sinh, chạy bay chạy biến.

Giang Lệnh Yểu ngồi bên cạnh còn xem trò hay.

Tiết Ấu Lăng mím môi, đổi trắng thay đen: “Nhưng mà cậu cũng biết tính anh tớ mà, cổ hủ còn lạc hậu, người anh tớ tìm đến đều là người thế nào chứ? Còn nữa, có phải là tớ không gả được đi đâu chứ.”

“Cho nên đây là lý do một tháng rồi cậu không về nhà?” Quan Sơn Nguyệt bật cười: “Cứ ở lì trong nhà Chu Triều... haiz, không ngờ thằng bé lại làm bậy cùng cậu.”

Giang Lệnh Yểu ý tứ gật đầu, nhìn Quan Sơn Nguyệt: “Cậu kệ cậu ấy đi, dù sao thì Chu Triều cũng sẽ chiều cậu ấy để cậu ấy làm loạn cả thế giới.”

Quan Sơn Nguyệt đã quen nên không nói gì, điện thoại trên bàn cứ rung liên hồi, cô nàng chỉ ậm ừ, cúi đầu xử lý công việc.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play