Chu Triều liếc Tiết Ấu Lăng đang tức giận một cái, lúc sau mới kịp phản ứng, lại nhớ tới hai chữ “xem mắt.”
Sau một lúc lâu, anh làm như vô tình mở miệng trêu chọc: "Xem mắt à? Thiếu gia nhà ai đấy, nói đi, ông đây kiểm tra cho em.”
Tiết Ấu Lăng nằm vật ra trên sô pha, vẫn đang tức giận:
“Làm sao mà em biết được, là người anh hai em tìm, chắc chắn là mấy tên già khú đế, anh nghĩ em sẽ đi à?"
Chu Triều chống một tay lên sô pha, nghiêng mặt nhìn cô, tỏ vẻ thờ ơ:
"Cũng đúng, chỉ cần là người ăn chơi một chút thì có ai mà chúng ta chưa từng nhìn thấy?"
Câu nói Quan Sơn Nguyệt vô tình nói bên tai anh đêm qua lúc đang lắc ly rượu, lại quanh quẩn trong đầu Chu Triều.
Cũng là chuyện nhà họ Tiết đang cố tìm đối tượng cho Tiết Ấu Lăng.
Khi đó, Giang Lệnh Yểu ngồi dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng vip, còn liếc mắt nhìn Chu Triều hơi ý tứ nữa.
Tiết Ấu Lăng nằm trên sô pha.
Tay Chu Triều chống cằm, chậc một tiếng, chậm rãi nói: “Nhưng mà, em cũng không còn ít tuổi nữa, từ nhỏ tới giờ chưa từng thấy em yêu đương, trong lòng... Không có người nào à?”
Tiết Ấu Lăng ngồi trên sô pha, sắc mặt cô không thay đổi lườm Chu Triều một cái, bỗng nhiên vùng vẫy ngồi dậy như cá chép: "Anh nói nhiều thế, từ nhỏ đến giờ em cũng chưa thấy anh yêu ai?"
Chu Triều cười: "Đó là do tiêu chuẩn của anh cao.”
Tiết Ấu Lăng cười lạnh: "Tiêu chuẩn của em cao hơn anh.”
Chu Triều khẽ mím môi, không nhìn nữa, hai tay chắp sau đầu, ngửa ra sô pha: “Cao bao nhiêu? Tiêu chuẩn kén vợ kén chồng là gì, nói nghe thử xem.”
“Tiêu chuẩn thứ nhất đương nhiên là có thể chơi với chúng ta.”
Dường như Tiết Ấu Lăng suy nghĩ nghiêm túc thật, cô mở bàn tay, đếm từng ngón tay:
"Em thích người đó phải cao, tốt nhất biết nấu cơm, còn muốn có cơ bụng tám múi với nhân ngư tuyến... Đương nhiên, xuất thân phải tốt ở Bắc thành phải nổi danh, không thì anh hai em không đồng ý đâu, còn phải nhã nhặn lịch sự, eo ơi, âu phục play á, nghĩ đến là thấy kích thích!"
Nói xong, Tiết Ấu Lăng che mặt, cười như phát rồ.
Lúc lâu sau, thấy không ai đáp lại mình, Tiết Ấu Lăng mới ngước mắt lên, tức giận mắng một câu: "Ít nhiều anh cũng đáp lại em đi chứ!”
Nhưng đập vào mặt lại là một cái gối ôm.
Chu Triều cười lạnh, ném cái gối ôm sang, trên mặt anh vẫn là biểu cảm châm chọc quen thuộc, nhưng trong mắt lại gợn sóng, đè nén xuống đáy mắt khiến người khác không thể nhận ra, lặng lẽ khó hiểu, hình như còn nghiến răng nghiến lợi nữa:
“Em bớt nằm mơ đi.”