Chu Triều không nhớ đây là lần thứ mấy dìu Tiết Ấu Lăng say không biết trời trăng về biệt thự, tháng mười một Bắc thành đã có tuyết đầu mùa.

Mấy bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống đất, chúng ngụy trang thành một loại sự sống sống động, sượt qua những thực vật trước đã bắt đầu húa tàn.

Theo thói quen nhập mật mã cửa nhà, một tiếng bíp nhỏ vang lên, Chu Triều dìu người trên bả vai đã say khướt, thành thục dùng chân đóng cửa, sau đó đi thẳng lên tầng đến phòng ngủ chính, ném Tiết Ấu Lăng trên vai xuống giường.

Chu Triều kiên nhẫn cởi giày cao gót cho Tiết Ấu Lăng, đẩy cô vào trong chăn, sau đó đắp chăn cho cô.

Anh đứng trong bóng tối yên lặng nhìn Tiết Ấu Lăng vài giây, trong đầu đã hơi ngấm men say vang lên lời Quan Sơn Nguyệt, người hiếm khi tham gia mấy buổi tụ tập nói với mình, trong mắt Chu Triều như dâng lên nỗi niềm nào đấy, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Lúc lâu sau, Chu Triều xoay người, đi sang phòng cho khách bên cạnh để ngủ.

Vô số cảnh tượng giống nhau, không biết nơi này rốt cuộc là nhà ai.

Khi tỉnh lại, trời đã trong xanh sáng bừng.

Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu xuống đất, chiếu cả xuống người có mái tóc rối bù trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, nhưng mãi đến khi ánh nắng rọi thẳng vào hai mắt của cô, Tiết Ấu Lăng mới mơ màng mở mắt ra.

Mới đầu trong đầu mờ mịt như có sương mù giăng lối, sau mới từ từ nhớ lại, chỉ là vẫn hơi nhức.

Cô chống tay ngồi dậy, vén tóc, nhìn xung quanh, vẻ mặt không hề thay đổi.

Một năm 365 ngày thì có 300 ngày cô đều ngủ dậy trong biệt thự của Chu Triều, không chỉ riêng Tiết Ấu Lăng, những người chơi với bọn họ cũng đã quá quen với điều này.

Cho nên cô chỉ ngáp một cái rồi đi đến cuối giường lấy dép lê, sau đó thành thạo đi đến phòng tắm rửa mặt, đúng vậy, ở nhà Chu Triều, quần áo, đồ dùng vệ sinh cá nhân của Tiết Ấu Lăng, đều có đủ.

Tiết Ấu Lăng rửa mặt xong tiện thể tắm rửa luôn cho hết mùi rượu, sau đó lê lết xuống lầu, vừa rẽ đã thấy Chu Triều đứng ở trong phòng bếp nhíu mày với máy tính bảng trong tay.

“... Ây." Tiết Ấu Lăng nhảy xuống bậc thang cuối cùng, đi hai bước đến trước mặt Chu Triều, chế nhạo: "Nhìn cái gì đấy? Nhìn giống như bị đá tám trăm lần ấy.

Chu Triều ngước nhìn, trợn mắt, mở tủ lạnh lấy chai coca há miệng uống:

“Chuyện của công ty.”

Vẻ hưng phấn trên mặt Tiếu Ấu Lăng bay sạch, cô buồn chán lấy bình nước, lại bị Chu Triều chặn cửa tủ lạnh, Tiết Ấu Lăng trừng mắt:

“Chu Triều!”

Chu Triều cười một tiếng, cằm hơi hất sang bên phải, lắc lư coca trong tay: "Ngại quá, chai cuối cùng, này, uống nước lọc đi.”

Ngừng một lúc, Chu Triều lại nhướng mày nói tiếp: "Nếu không, em uống chung với anh cũng được, hai ta nào phân ai với ai.”

Tiết Ấu Lăng trừng mắt liếc anh một cái, nhưng Chu Triều cao lớn lại chặn tủ lạnh, đành phải lùi một bước, tức giận cầm ly của mình đi uống nước ấm.

Chu Triều nhìn sườn mặt của cô, theo phản xạ mỉm cười, chỉ là rất thoáng qua đã bị sự lạnh nhạt che dấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play