Anh cầm máy tính bảng đi vào phòng khách, vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp mở màn hình lên, Tiết Ấu Lăng bỗng nhiên nhào tới sau, ôm lấy cổ Chu Triều:
“Chu Triều!”
Lưng Chu Triều cứng đờ, chóp tai bị sợi tóc người phía sau vuốt ve, ánh mắt anh tối đi, thoáng chốc đã nhe răng trợn mắt ngả về sau:
“Mau buông ra!”
Tiết Ấu Lăng cười há há, cô vòng qua sô pha ngồi xuống, ngửa mặt lên, bắt chéo chân: "Em đói bụng, chuẩn bị đồ ăn cho em.”
Chu Triều xoa cổ, nghiêng đầu che bên tai đỏ bừng, nhìn người bên cạnh cười một tiếng: "Thật biết đùa, em quen biết anh nhiều năm như vậy, cái nhà này cộng thêm cả em thì chỉ có có hai mạng, có ai biết nấu cơm?"
Tiết Ấu Lăng trừng mắt nhìn, đang muốn nói gì đó, nhưng ngoài cửa lại vang đến một tiếng chó sủa lười biếng, hai người dừng lại, giương mắt nhìn ra, thấy một con lông xù thật lớn đang chắn ngang cửa ra vào, giống như đang nhấn mạnh cảm giác tồn tại của mình. Là chú Samoyed của cái tên họ Chu này.
“…”
Tiết Ấu Lăng nở nụ cười, xoa ba ngón tay sửa lời: “Em và anh là hai người, cộng thêm Đại Bạch là một con chó, tổng cộng là ba mạng.”
Nụ cười trên mặt Chu Triều vẫn không thay đổi:
“Chẳng lẽ Đại Bạch biết nấu cơm hả?”
Nhìn nhau hồi lâu, Tiết Ấu Lăng tức giận ngã ra sau, không quan tâm thể mà ôm bụng: "Mau gọi đồ ăn bên ngoài đi, em đói!"
Chu Triều mặc kệ cô, tập chung xử lý văn kiện Chu Nịnh ném cho mình, kệ cho Tiết Ấu Lăng lăn lộn trên sô pha, còn nhân tiện làm phiền Đại Bạch đang chậm rãi đi đến.
Tiết Ấu Lăng ngồi xổm trên mặt đất, ôm chú Samoyed lông xù ghé tai: "Ba của cưng thật xấu xa, một ngày nào đó, chị sẽ làm thịt anh ấy.”
Đại Bạch ngoan ngoãn cọ trên mặt cô, cúi đầu Gâu một tiếng.
Tiết Ấu Lăng xoa Đại Bạch, biểu cảm vui vẻ y như nghe hiểu tiếng chó: "Đúng không đúng không, cả cơm cũng không cho người ta ăn!”
“…”
Chu Triều nhìn cảnh tượng người với chó trao đổi thân thiện này, khóe miệng co giật, chưa kịp nói gì thì tiếng chuông cửa vang lên, anh dừng việc, quăng máy tính bảng trên tay xuống sô pha rồi đứng lên, đi ra mở cửa.
Là đồ ăn take away.
Từ lúc trở vào, sắc mặt Chu Triều không hề thay đổi, anh liếc thấy trên mặt đất có một người một chó đang nhìn mình.
“..." Chu Triều cười nhạo một tiếng, lấy sandwich ra chậm rãi ăn: "Anh không phải người, anh không cho ăn.”
Tiết Ấu Lăng mím môi, vén tóc, ngồi xuống sô pha cầm gói sandwich xé ra, sau đó tức giận chỉ vào con Samoyed trên mặt đất, không do dự chút nào bán luôn đồng đội vừa mới thống nhất mặt trận:
"Đại Bạch, sao cưng có thể nói ba cưng như thế?"
Samoyed nằm trên mắt đất ngửi ngửi, lại Gâu một tiếng, nhìn Tiết Ấu Lăng, giống như đang tỏ ra đáng thương.