Quay trở lại phòng phục vụ công tác, mọi công đoạn được thực hiện một cách bài bản, từ việc cung cấp trang bị, kiểm tra kỹ thuật cho tới những buổi họp mật để truyền đạt thông tin chi tiết về tổ chức tội phạm sắp điều tra. Anh lặng lẽ quan sát từng người đồng đội, những gương mặt đầy quyết tâm nhưng cũng không giấu nổi sự lo lắng.
Một lát sau khi cửa phòng mở ra, người phụ nữ ban nãy anh gặp ở phòng họp bước vào khiến cả không gian như chùng xuống. Không phải vì vẻ đẹp kiểu mẫu, mà chính vì sự rắn rỏi, sắc lạnh toát ra từ từng bước chân.
Lần này anh quan sát cô kỹ càng hơn, có chút khác so với trên ảnh thẻ.
Sở Tịnh Nhan – Một cô gái có làn da nâu mật, khiến cô khá nổi bật dưới ánh đèn, không phải loại ngăm cháy nắng của sự bất cẩn, mà là gam màu của chiến trường, thứ sắc độ chỉ có được sau những tháng năm không trốn chạy khỏi khắc nghiệt.
Cô mặc áo sơ mi màu cát, tay áo xắn đến khuỷu, để lộ phần cánh tay săn chắc. Cơ thể cô không mềm mại, nhưng rắn chắc như dây thép. Ánh mắt không đẹp, nhưng bén, như thể một khi đã khóa vào ai, sẽ không dễ buông tha.
Sở Tịnh Nham bước đến, tay cầm túi hành lý nhỏ gọn, chỉ khẽ gật đầu thay cho lời chào. Cô nói, giọng khàn nhẹ, trầm và gọn: “ Tôi là Sở Tịnh Nhan.”
Thương Mặc Uyên khoanh tay, nghiêng đầu đánh giá cô từ đầu đến chân, như thể đang xem một tác phẩm điêu khắc lạ đời. Rồi anh buông một câu nửa đùa nửa thật, pha chút trêu ghẹo:
“Làn da ấy... trông giống như từng bò qua chiến hào, chứ không phải đi spa nhỉ.”
Cô không cười, cũng chẳng tỏ ra khó chịu. Chỉ trả lời lạnh băng: “Tôi bò qua thật. Trên đất của địch, trong thời tiết 43 độ.”
Câu trả lời khiến không khí khựng lại một nhịp. Chỉ huy khẽ nhíu mày. Thương Mặc Uyên thì vẫn giữ thái độ cợt nhả, nhưng trong đáy mắt anh chợt lóe lên điều gì đó, không phải là sự hứng thú đàn ông, mà là sự công nhận của một người lính.
“Thú vị thật.” Anh nhếch môi, bước tới gần: “Vậy thì tôi mong chờ màn phối hợp của chúng ta... Nữ chiến binh.”
Cô đáp thẳng: “Tôi là người kiểm soát.”
“Ồ...” Anh cười: “Kiểm soát tôi, hay nhiệm vụ?”
“Cả hai.”
Cô không đẹp theo kiểu mềm mại, cũng chẳng cố tỏ ra nữ tính. Đôi vai thẳng, bước chân dứt khoát, và giọng nói đanh gọn như tiếng súng.
“Lần này, tôi sẽ là tai mắt của anh. Nhưng tôi không chấp nhận bị xem như kẻ thừa.”
Thương Mặc Uyên nheo mắt, liếc nhìn cô từ đầu đến chân một lần nữa. Làn da rám nắng, cổ tay rắn rỏi, không trang điểm, không làm dáng. Cô ấy có cái gì đó... nguyên bản, như đất đỏ vùng biên giới. Một kiểu đàn bà sống giữa hiểm nguy mà không cần ai bảo hộ.
Anh ấn tượng chút.
“Vậy cô chứng minh điều đó đi, Ảnh Vệ.” Anh nhấn mạnh tên mật vụ như một cách trêu chọc.