Côn Minh vào cuối hạ, lúc ánh hoàng hôn rót mật đỏ lên từng mái ngói âm dương cổ kính, hòa cùng sắc ánh pha lê từ những tòa nhà cao tầng hiện đại, tạo nên một bức tranh đối lập tuyệt đẹp.

Thành phố ngàn năm văn hiến này không chỉ là trung tâm văn hóa Tây Nam Trung Quốc, mà còn là nơi giao thoa giữa lịch sử và hiện tại, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa sự thật và ngụy tạo.

Bầu trời chiều nhuộm đỏ như lửa cháy rực rỡ trên dãy Ngọc Long sơn hùng vĩ, khiến không gian thành phố càng thêm phần huyền ảo.

Dòng người tất bật đi lại dưới những con phố lát đá cổ, không ai nhận ra rằng bên dưới lớp bình yên ấy là những cuộc chiến âm thầm, tàn khốc, nơi các lực lượng cảnh sát đang ngày đêm bảo vệ mạng sống của người dân trước bão táp tội phạm.

Trong một căn phòng họp nhỏ nằm sâu trong trụ sở Cảnh sát thành phố, ánh sáng vàng mờ ảo xuyên qua rèm cửa sổ phủ lên mặt bàn gỗ tối màu, bao trùm một không gian tĩnh lặng.

Đại úy Thương Mặc Uyên đứng trước cửa sổ, mắt đăm đăm nhìn ra thành phố, trong lòng tràn ngập những suy tư khó nói thành lời.

Căn phòng họp này tối giản đến lạnh lùng, không một vật trang trí, chỉ có chiếc bàn dài và vài chiếc ghế da cứng cáp - đúng như tính cách người đứng đầu tổ công tác đặc biệt này: đơn giản nhưng kiên quyết.

Trong khoảnh khắc ấy.

Anh hiểu rõ rằng, ánh sáng ấy không phải là sự chào đón, mà là lời nhắn nhủ về những bóng tối sắp kéo đến. Đứng giữa ranh giới mỏng manh ấy, anh cảm nhận sâu sắc sự cô đơn của người chiến binh nơi tuyến đầu – không phải vì thiếu đồng đội, mà vì gánh nặng trách nhiệm và nguy cơ rình rập luôn hiện hữu.

Anh lặng lẽ thở dài, cảm nhận từng cơn gió nhẹ len lỏi qua khe cửa sổ, cuốn theo những mảnh lá vàng rơi nhẹ trên mặt đất, mang theo mùi hương đất ẩm sau cơn mưa mùa hè. Dưới ánh hoàng hôn dịu dàng ấy, từng con phố của Côn Minh như đang thở, đang chờ đợi một điều gì đó lớn lao sắp đến.

Anh biết, 48 tiếng tới sẽ là những giờ phút căng thẳng tột cùng - chuẩn bị cho nhiệm vụ nằm vùng dài nhất trong lịch sử ngành cảnh sát Trung Quốc.

“Đây là nhiệm vụ nằm vùng rất quan trọng và nguy hiểm cao tuyệt đối.” Giọng chỉ huy vang lên, nghiêm nghị đến lạnh lẽo: “Đừng để một sơ suất nào. Thương Mặc Uyên, cậu hiểu rõ trách nhiệm này chứ?”

Anh quay lại, thẳng lưng, đôi mắt không chớp. Nhưng thay vì trả lời bằng sự khẩn thiết như người ta thường trông đợi, anh lại chậm rãi kéo tay áo lên, để lộ chiếc đồng hồ đen nhám trên cổ tay - như thể đang đếm ngược cho một trò chơi sinh tử sắp khai màn.

“Hiểu rõ, thưa chỉ huy.” Anh nói, giọng đều và trầm. “Mười năm một cuộc đời khác. Nhưng tôi sẽ không để tổ quốc thất vọng… Chỉ là, nếu có thể, mong cấp trên chuẩn bị sẵn bia mộ cho tôi. Tôi thích đá đen hơn đá trắng.”

“Cậu đừng đùa.” Chỉ huy nhíu mày.

“Không đùa đâu. Tôi có linh cảm lần này, nếu không chết... thì cũng mất trắng cái gọi là bản thân.”

Chỉ huy không đáp, ánh mắt thoáng có điều gì lặng lẽ. Rồi ông chậm rãi đẩy một tập hồ sơ về phía anh: “Từ ngày mai, Sở Tịnh Nhan sẽ làm vệ sĩ kề cận. Cô ấy sẽ là mắt xích quan trọng để tiến sâu vào nội bộ tổ chức Tử Phong.”

Nghe đến đây, Thương Mặc Uyên khẽ nhướn mày. “Tên nghe có vẻ nữ tính. Cô ta là vệ sĩ? Là phụ nữ?”

“Không chỉ là phụ nữ.” Chỉ huy cắt lời: “Là đặc vụ xuất sắc nhất từ trại huấn luyện Biên Kích phía Tây. Mười hai lần cải trang thành công, ba lần cứu đồng đội trong vùng lửa đỏ. Cô ấy sẽ là tai mắt của cậu.”

Thương Mặc Uyên bật cười, tiếng cười khô như gỗ mục: “Nghe như truyền thuyết. Nhưng phụ nữ mạnh quá thì thường... khó sống lâu.”

Khi cửa phòng khép lại, Thương Mặc Uyên đứng đó, ánh mắt nhìn thấu từng ngóc ngách của thành phố trong ánh hoàng hôn đỏ rực, tâm trí anh ngổn ngang như gió lùa qua khung cửa sổ cũ kỹ. Cảm giác cô đơn, áp lực như bức màn dày đặc vây bủa lấy anh.

Bên ngoài, thành phố Côn Minh vẫn bình thản trôi qua từng giây phút với tiếng cười nói của người đi chợ, mùi trà thơm thoang thoảng trong những quán trà nhỏ ven đường, và tiếng gió thổi qua ngọn tre già rì rào bên bờ. Nhưng trong lòng đại úy, từng khoảnh khắc đều là cuộc chiến đấu với chính bản thân mình.

Anh nhớ lại những năm tháng thanh xuân, từ ngày đầu nhập ngành, từng bước chinh phục hiểm nguy và thử thách. Mười năm không phải là thời gian ngắn, đủ để tôi luyện một con người, nhưng cũng đủ để đốt cháy nhiều mộng ước, nhiều hy vọng.

Nhiệm vụ nằm vùng lần này còn đặc biệt hơn bất kỳ lần nào trước đây. Anh phải đóng vai một kẻ nghiện ngập, sống trong thế giới tội phạm ngầm nguy hiểm nhất Côn Minh, nơi mà lằn ranh giữa sự sống và cái chết chỉ mỏng manh như sợi chỉ.

Áp lực không chỉ đến từ kẻ thù mà còn từ những đồng đội ở hậu phương, từ sự kỳ vọng của tổ quốc và chính bản thân anh. Anh hiểu rõ rằng, một sai sót dù nhỏ nhất cũng có thể kéo theo những hậu quả thảm khốc.

Suy nghĩ ấy khiến tim anh nặng trĩu như đá tảng.

Nhưng bên trong lớp vỏ lạnh lùng kiên định ấy, Thương Mặc Uyên là người đàn ông với nội tâm sâu sắc và trăn trở. Anh không chỉ chiến đấu vì nhiệm vụ, mà còn vì những người thân yêu, vì những mảnh đời nhỏ bé đang cần sự bảo vệ. Đó là động lực để anh bước tiếp dù mỏi mệt, là ánh sáng le lói trong bóng tối không bao giờ tắt.

Chuông điện thoại vang lên, kéo anh về thực tại. Người chỉ huy gọi anh tới phòng chuẩn bị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play