Buổi chiều cùng ngày hôm ấy.
Thành phố Côn Minh tia nắng ban chiều như một tấm lụa vàng cháy rực trải dài đến tận đường chân trời. Những tia nắng cuối cùng hắt vào ô cửa kính phòng họp tầng bảy của Cục Cảnh sát Tỉnh Vân Nam, khiến căn phòng phủ đầy sắc đỏ, vừa đẹp vừa u uẩn.
Tại Trung tâm Chống Tội phạm có Tổ chức (CCTTO), nơi những hồ sơ tối mật được niêm phong bằng máu và niềm tin, hôm nay đón một cuộc họp ngắn nhưng trọng đại.
Thương Mặc Uyên - Đại úy thuộc Đội điều tra đặc biệt số 3 của CCTTO, đứng thẳng người trước bàn chỉ huy. Anh là một trong những chiến sĩ trẻ nhất từng được thăng cấp đại úy chỉ sau sáu năm phục vụ. Tài năng xuất chúng, khả năng ứng biến linh hoạt cùng bề dày thành tích trong các chuyên án đột kích lớn khiến cái tên anh trở thành một biểu tượng thầm lặng trong giới cảnh sát đặc nhiệm.
Chỉ huy trưởng Dương Trấn - người dày dạn sương gió với đôi mắt sắc như dao nhìn anh qua làn khói thuốc chưa tắt.
Giọng ông trầm, như tiếng gió rít qua khe núi mùa đông: “Đừng để một sơ suất nhỏ nào. Thương Mặc Uyên, hãy giữ vững tinh thần trách nhiệm này, cậu biết công việc mình làm phục vụ cho ai mà.”
Thương Mặc Uyên gật đầu. Không chần chừ. Không chớp mắt.
“Lần này, cậu sẽ mang mật danh Lôi Ưng. Danh tính, lý lịch, toàn bộ sẽ bị xoá sổ trong hệ thống. Cậu không còn là đại úy Thương Mặc Uyên. Cậu là một kẻ từng có tiền án buôn lậu xuyên biên giới, từng bị giam sáu năm ở Chiêu Thông, vừa mãn hạn. Cậu sẽ thâm nhập tổ chức ‘Huyết Lộ’ tại Côn Minh. Triều Du vừa báo về, 2 tuần nữa chúng sẽ có một cuộc giao dịch lớn ở biên giới, nhiệm vụ của cậu tôi đã nêu rõ.” Chỉ huy đẩy tờ giấy đến trước mặt anh.
Anh cầm lấy tờ giấy cất gọn lại rồi hô to: “Rõ.”
Dương Trấn đặt thêm một hồ sơ mỏng lên bàn: “Sở Tịnh An sẽ hỗ trợ cậu, vai trò là vệ sĩ, cô ấy sẽ đóng quân tạm một thời gian tại căn cứ của cục 66, chờ thời cơ thích hợp rồi làm ứng biến, không được hấp tấp, kế hoạch tạo hoàn cảnh gặp gỡ như thế nào là do hai người. Cô ấy thuộc Đội phòng chống tội phạm xuyên quốc gia - Cục Tình báo An ninh. Tên mật vụ: Ảnh Vệ. Một trong những người giỏi nhất mà tôi từng thấy.”
Mặc Uyên liếc nhìn sơ yếu lý lịch. Tấm ảnh chân dung đính kèm không thể hiện nhiều. Một cô gái với đôi mắt đen nhánh, tóc buộc gọn, quân phục nghiêm chỉnh. Nhưng thứ khiến anh khựng là ánh mắt - lạnh và dứt khoát, không giống kiểu phụ nữ chỉ biết tuân lệnh. Cô ấy rõ ràng là người có đầu óc và trái tim được tôi luyện.
Anh nhếch mép, giọng đầy giễu cợt:
“Còn phải xem cô ta có làm được việc hay không.”
Dương Trấn không đáp, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt nửa lo, nửa cười.
“Hai người sẽ là đồng đội, nhưng khi ra ngoài, phải là cặp đôi sống chết có nhau. Đừng để lộ sơ hở. Cậu sẽ nhận căn hộ tầng 11 khu mật Tân Phong làm điểm trú ẩn. 48 giờ tới là thời gian chuẩn bị. Sau đó, cậu không còn thuộc về chúng tôi nữa.”
Hồ sơ được bàn giao nhanh chóng. Căn phòng họp giờ chìm vào tĩnh lặng.