Edit Ngọc Trúc
Mồng mười, hai mươi, ba mươi mỗi tháng sẽ mở chợ một lần, lúc đó có thể đi buôn bán, Bạch Mộc trấn chính là nơi náo nhiệt nhất trong năm sáu cái trấn nhỏ quanh vùng!” Đại thúc Oaks nói, “Tiếc rằng nhà chúng ta ở Reuel trấn, ngươi muốn đến cái Viện Ấu Tể Nhung Bảo gì đó cũng ở Reuel trấn, mà Reuel trấn thì nghèo rớt mồng tơi!”
Roy cũng không nhịn được oán than một câu: “Reuel trấn tìm mãi không thấy việc làm, còn phải trả tiền thuê nhà…”
Đại thúc Oaks căn dặn: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tiền thuê ở Reuel trấn cũng tính là rẻ rồi nắm chặt một chút, cẩn thận đó, chúng ta phải tăng tốc, không thể để trời tối vẫn còn lang thang bên ngoài”
Quả thật, chiếc xe bò rừng kéo bắt đầu tăng tốc đột ngột, nhanh đến nỗi gần như vượt gió, Mục Dao suýt chút nữa ngã nhào, may mà Roy kịp kéo lại hắn. Cuối cùng, trước khi trời hoàn toàn sụp tối, Mục Dao cũng được đưa đến nơi cần đến.
Oaks và Roy giúp hắn lấy hành lý xuống, chào hỏi một tiếng rồi mỗi người một ngả. Mục Dao ngồi sang bên nhìn ngẩn người, hắn vừa hoàn hồn lại đã bị cảnh tượng xung quanh làm chấn động: Hắn hiện giờ đang đứng trong một cái… trấn nhỏ sao? Hay là trại tị nạn? Nơi nơi đều là những căn phòng nghiêng ngả xiêu vẹo, lều tranh phủ bằng lá cây.
Trong cái hoàn cảnh như vậy, trước mắt là một khoảng sân được hàng rào gỗ xiêu vẹo bao quanh, trên tấm biển lớn cổng vào “ Viện Ấu Tể Nhung Bảo” chỉ còn sót lại ba chữ “Ấu…Tể…Bảo ”. Nhìn vào bên trong, mơ hồ thấy được một dãy nhà đất một tầng, cảnh tượng thế này nếu ở bất kỳ tinh cầu nào khác, đã đủ để lên đầu đề “hình ảnh nghèo khó”, thế mà ở Barbarian lại có vẻ… đặc biệt xa hoa?
Mục Dao hít sâu một hơi.
Hắn biết mình đến đây để làm gì.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT