Trời nhá nhem tối, ánh đèn đường hắt qua cửa sổ khiến căn phòng bệnh nhuộm một sắc vàng dịu nhẹ. Trong không gian vắng lặng ấy, Cố Minh Chiêu ngồi tựa đầu giường, trên đùi đặt một cuốn sách y học mỏng do y tá để lại. Cậu không thực sự đọc, chỉ lật từng trang cho có, đầu óc trống rỗng.
Tối nay là đêm đầu tiên cậu ngủ lại bệnh viện mà không còn cảm giác hoảng sợ vì tiếng máy móc, vì bóng tối, vì nỗi cô đơn thường vẫn thường vây lấy khi đêm về.
Có lẽ là một dòng chữ nhỏ nhỏ dưới cùng của hồ sơ bệnh án.
Người liên hệ: Thẩm Hoài Chi
Chỉ là một cái tên, nhưng cũng đủ khiến lòng cậu ấm lên một chút. Khoảng 8 giờ tối, cửa phòng lại mở. Lần này không phải là y tá trực mà là anh Thẩm Hoài Chi, trong chiếc áo khoác ngoài thay cho bluose trắng. Trông anh đời thường hơn, trẻ hơn, nhưng ánh mắt vẫn mang vẻ điềm tĩnh khó đoán.
Cố Minh Chiêu :
__ Anh chưa về à
Cậu hơi bất ngờ
Thẩm Hoài Chi :
__ Về rồi
Anh nói, tay cầm theo một túi giấy nhỏ
Thẩm Hoài Chi :
__ Nhưng tiện đường ghé qua đây tôi nghĩ cậu sẽ không ăn được đồ bệnh viện
Anh đặt túi lên bàn, lấy ra một hộp cháo tổ yến còn nóng hổi, và một lọ nhỏ sữa hạnh nhân.
Thẩm Hoài Chi :
__ Thức ăn nhẹ không có dầu mỡ tốt cho tim
Cậu hơi lặng người, không vì thức ăn, mà vì cảm giác được ai đó nhớ đến. Bao lâu rồi, cậu mới lại được người khác nghĩ cho mình một chút
Cố Minh Chiêu :
__ Anh lúc nào cũng quan tâm bệnh nhân vậy à
Cậu nửa đùa nửa thật nhận lấy hộp cháo
Thẩm Hoài Chi :
__ Không
Anh đáp ngắn gọn.
Thẩm Hoài Chi :
__ Chỉ với bệnh nhân đặc biệt
Cậu khựng lại, chiếc thìa múc cháo giữa chừng, dừng trên không trung.
Ánh mắt anh vẫn nhìn cậu, không né tránh. Cậu mím môi, rồi cúi đầu, giả vờ tập trung vào cháo. Nhưng vành tai đỏ bừng đã bán đứng cậu.
Sau khi ăn xong, anh thu dọn đồ, đứng dậy
Thẩm Hoài Chi :
__ Cậu nghỉ sớm đi mai còn xét nghiệm máu lúc 7 giờ
Cố Minh Chiêu :
__ Ừm cảm ơn anh Thẩm Hoài Chi
Anh quay lại, khóe môi cong nhẹ, một nụ cười hiếm hoi
Thẩm Hoài Chi :
__ Gọi tôi là Hoài Chi là được
Cậu ngẩn ra, gật đầu khe khẽ
Cố Minh Chiêu :
__ Được Hoài Chi
Cửa phòng khép lại, ngoài hành lang bước chân anh xa dần. Trong phòng bệnh, lần đầu tiên, sau rất lâu, Cố Minh Chiêu tựa đầu vào gối, khẽ nhắm mắt, lòng không còn trống trải.
Một buổi tối, không có đau, không có nước mắt, không có ác mộng. Chỉ có một cái tên nhẹ nhàng vang trong tim : Hoài Chi