Ba ngày sau, tình trạng của Cố Minh Chiêu dần ổn định. Nhịp tim không còn dao động thất thường, huyết áp đã được kiểm soát. Cậu vẫn chưa ra khỏi phòng bệnh, nhưng ít nhất đã có thể bước vài bước quanh phòng, mà không cần y tá dìu. 

 

Buổi chiều hôm đó, y tá vào đưa cho cậu một tờ giấy cam kết. Phía dưới, phần chữ ký là ba ô trống “ Người thân đầu tiên liên hệ khi cần”, “ Người bảo hộ y tế” và" Người chịu trách nhiệm pháp lý trong trường hợp khẩn cấp" 

 

Cậu nhìn tờ giấy thật lâu, tay cầm bút nhưng không viết nổi một chữ. Cha mẹ cậu đã mất khi cậu 19 tuổi, anh trai duy nhất sau đó cũng định cư ở nước ngoài, gần như cắt đứt liên lạc từ nhiều năm trước. Vợ cũ An Nhã thì khỏi cần nói, họ còn chưa kịp ra khỏi tòa đã trở thành người xa lạ. Cậu không có ai cả

 

Thẩm Hoài Chi :

 

__ Gặp vấn đề với giấy cam kết à

 

Giọng Thẩm Hoài Chi vang lên, không lớn nhưng rõ ràng. Cậu giật mình, không biết anh đã đứng đó từ bao giờ. 

 

Cố Minh Chiêu :

 

__ Chỉ là tôi không biết điền ai vào

 

Cậu thành thật. Anh bước tới, nhìn qua tờ giấy một chút, rồi nói bình thản. 

 

Thẩm Hoài Chi :

 

__ Nếu cậu muốn, tạm thời ghi tên tôi vào cũng được, chỉ là hình thức cho bệnh viện, không ràng buộc gì cả. 

 

Cậu ngẩng lên nhìn anh, lần đầu trong ánh mắt có chút hoang mang. 

 

Cố Minh Chiêu :

 

__ Không phiền sao 

 

Thẩm Hoài Chi :

 

__ Là bác sĩ điều trị chính, tôi có trách nhiệm hơn nữa 

 

Anh dừng một nhịp 

 

Thẩm Hoài Chi :

 

__ Cậu cần ai đó đứng tên mà hiện tại tôi là người duy nhất có thể

 

Cậu cười nhẹ, có phần tự giễu

 

Cố Minh Chiêu :

 

__ Cảm ơn anh thật ra tôi không nghĩ mình lại cô đơn đến mức này

 

Anh không an ủi, cũng không phủ nhận. Chỉ lấy bút, ghi tên và số điện thoại của mình vào hai ô trống. Nét chữ anh gọn gàng, chắc chắn không hề do dự. 

 

Thẩm Hoài Chi :

 

__ Ít nhất từ giờ đến khi cậu ra viện tôi là người chịu trách nhiệm về cậu

 

Anh nói, rồi đặt bút xoay người rời đi. 

 

Cậu nhìn theo bóng lưng ấy thật lâu. 

 

Trong tim có gì đó rất khẽ, như một nhịp đập mềm yếu vừa mới nảy lên, chưa đủ lớn để gọi là hi vọng, nhưng cũng không còn là tuyệt vọng. Có lẽ trên đời này, không phải ai bước vào cuộc sống cậu cũng sẽ bỏ đi. 

 

Có người như Thẩm Hoài Chi chọn ở lại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play