Phòng bệnh sáng sớm yên tĩnh đến lạ. Cố Minh Chiêu dựa vào gối, hai tay đặt gọn trên chăn, ánh mắt hướng ra cửa sổ nơi ánh nắng xuyên qua lớp rèm mỏng, rơi lốm đốm, trên sàn gạch men lạnh.
Cậu chưa quen với việc được người khác chăm sóc. Cũng chưa quen với việc trái tim mình giờ đây không chỉ là một phần cơ thể, mà là một vấn đề y học, có thể hỏng, có thể ngừng đập, bất cứ lúc nào.
Tiếng gõ cửa vang lên khẽ khàng. Thẩm Hoài Chi bước vào với một tập hồ sơ mỏng, áo blouse trắng còn đọng hơi sương ngoài hành lang lạnh.
Thẩm Hoài Chi :
__ Chào buổi sáng
Anh nói
Cố Minh Chiêu :
__ Chào anh
Cậu đáp giọng vẫn còn hơi khàn, anh kéo ghế lại ngồi bên cạnh, mở bệnh án ra, lật vài trang trước khi lên tiếng
Thẩm Hoài Chi :
__ Tôi đã xem lại kết quả xét nghiệm chức năng tìm của cậu chỉ còn khoảng 45% so với mức bình thường cần dùng thuốc ổn định trước khi tính đến việc can thiệp sâu hơn
Cậu gật đầu không ngạc nhiên
Thẩm Hoài Chi :
__ Trong thời gian nằm viện tôi sẽ là bác sĩ điều trị chính
Anh nhìn cậu, ánh mắt chuyên nghiệp nhưng dịu lại khi bắt gặp ánh nhìn trống rỗng ấy.
Thẩm Hoài Chi :
__ Tôi cần cậu hợp tác ăn uống ngủ nghỉ uống thuốc đúng giờ không làm việc quá sức
Cố Minh Chiêu :
__ Anh có nghĩ trái tim con người có thể hồi phục không
Cậu hỏi bất ngờ, mắt vẫn nhìn ra khung cửa. Anh im một nhịp rồi trả lời
Thẩm Hoài Chi :
__ Tim sinh học có thể nhưng nếu cậu đang nói đến loại tim khác thì tùy người chạm vào nó
Cậu quay lại nhìn anh, lần đầu tiên ánh mắt cậu có tia dao động, không còn lặng im như tảng băng nổi, mà là mặt hồ vừa có cơn gió lướt qua.
Cố Minh Chiêu :
__ Vậy nếu không có ai chạm vào thì sao
Thẩm Hoài Chi :
__ Thì tự cậu phải học cách chữa nó
Anh đáp
Thẩm Hoài Chi :
__ Vì không ai có thể giúp cậu nhiều hơn chính cậu đâu
Im lặng kéo dài trong phòng, sau cùng cậu bật cười khẽ.
Cố Minh Chiêu :
__ Anh nói chuyện như không phải bác sĩ mà là nhà tâm lý học
Thẩm Hoài Chi :
__ Có khi là do gặp quá nhiều người vừa đau tim, vừa đau lòng
Anh đứng dậy, sắp xếp lại hồ sơ
Thẩm Hoài Chi :
__ Cậu cũng vậy đúng không
Cậu không trả lời nhưng anh không cần câu trả lời, vì câu hỏi đó từ lâu đã hiển hiện trên gương mặt cậu rồi.
Trước khi ra khỏi phòng, anh quay lại nhìn một lần, giọng nhẹ như gió
Thẩm Hoài Chi :
__ Trái tim cậu rách cũng được nhưng đừng để nó mục nát
Cửa khép lại, cậu ngồi yên thật lâu, ngón tay bất giác siết lấy chăn.
Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cậu cảm thấy có ai đó thật sự nhìn thấy mình, không phải là tên CEO lạnh lùng, không phải là người đàn ông bị vợ phản bội mà là một con người đang đau