Tiếng máy đo nhịp tim vang đều đều trong căn phòng bệnh trắng toát. Một tiếng" tít" dài chậm rãi đâm xuyên màn sương mờ trong đầu Cố Minh Chiêu, kéo cậu dần ra khỏi hôn mê. 

 

Ánh đèn tuýp phía trần sáng quá mức khiến cậu khẽ nheo mắt lại. Cổ họng khô khốc, ngực vẫn đau âm ỉ như có tảng đá đè nặng. 

 

Thẩm Hoài Chi :

 

__ Cậu tỉnh rồi

 

Giọng nam trầm thấp vang lên bên cạnh, bình tĩnh nhưng không lạnh nhạt. 

 

Cậu quay đầu, ánh nhìn chạm vào người đàn ông đứng cạnh giường. Áo bluose trắng, dáng cao gầy, bảng tên đeo trên ngực trái ghi rõ: Thẩm Hoài Chi-Khoa Tim Mạch

 

Thẩm Hoài Chi :

 

__ Đừng cử động vội

 

Anh nói, mắt liếc qua màn hình máy theo dõi chỉ số. 

 

Thẩm Hoài Chi :

 

__ Tìm cậu có dấu hiệu suy nhẹ, huyết áp còn thấp, cần theo dõi thêm. 

 

Cố Minh Chiêu :

 

 

__ Đây là bệnh viện

 

Giọng cậu khàn đặc 

 

Thẩm Hoài Chi :

 

__ Bệnh viện Nhân Tâm

 

Anh đáp đưa cho cậu cốc nước nhỏ

 

 

Thẩm Hoài Chi :

__ Cậu ngất trước cửa thang máy ở tòa án may mà đưa vào kịp

 

Cậu không trả lời chỉ lặng lẽ siết chăn. 

 

Anh không hỏi gì thêm, cũng không nhắc đến lý do khiến một người trẻ như cậu xuất hiện ở tòa án trong tình trạng kiệt sức. 

 

Sau một thoáng im lặng, anh tiếp tục. 

 

Thẩm Hoài Chi :

 

__ Cậu có tiền sử viêm cơ tim 3 năm trước nhưng không điều trị đứt điểm, lần này tái phát, dấu hiệu chuyển sang giai đoạn đầu của suy tim sung huyết. Nếu không điều chỉnh lối sống và điều trị đúng cách sẽ nguy hiểm

 

Cố Minh Chiêu :

 

__ Vậy là tôi không sống lâu

 

Cậu hỏi giọng điềm tĩnh đến kỳ lạ. Ánh mắt anh chững lại, trầm hơn 

 

Thẩm Hoài Chi :

 

__ Nếu cậu tiếp tục bỏ mặc bản thân như hiện tại thì đúng nhưng nếu tuân thủ theo phác đồ vẫn có thể ổn định chưa đến mức không sống nổi. 

 

Cậu cười khẽ, đầu quay đi tránh ánh mắt của anh. Nụ cười nhợt nhạt như bụi nắng mỏng phủ lên ga trải giường trắng tinh. 

 

Cố Minh Chiêu :

 

__ Bác sĩ Thẩm nếu anh là người theo dõi trái tim tôi từ giờ hi vọng anh không chê trái tim này nó hơi rách một chút 

 

Anh im lặng không phải vì không biết đáp lại thế nào, mà vì ánh mắt cậu khi ấy có điều gì đó rất thật:vỡ vụn, mỏng manh, nhưng vẫn cố giữ nguyên hình dạng, như một vết thương chưa kịp lành, đã bị gió lùa vào. 

 

Một trái tim, từng yêu, từng vỡ và chưa từng được chữa lành

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play