Đêm thứ tư ở bệnh viện, trời đổ mưa. Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái kính hành lang, tạo thành âm thanh dồn dập, nhưng không quá ồn ào. Trong phòng bệnh, đèn ngủ dịu nhẹ hắt bóng người nằm im lìm trên giường bệnh.
Cố Minh Chiêu không ngủ. Cậu mở mắt, nhìn trần nhà trong im lặng. Tim không đau, nhưng có một nỗi nặng nề mơ hồ lan từ lồng ngực ra khắp người. Mỗi lần trời mưa như thế này, cậu lại nhớ đến đêm cuối cùng trước khi ly hôn.
Cố Minh Chiêu :
__ Nhã em còn muốn cứu vãn không
An Nhã:
__ Minh Chiêu em xin lỗi nhưng em không yêu anh nữa
Cô ta đứng đó, tay xách va li, đầu cúi thấp như đang hối lỗi. Nhưng đôi giày da nam đứng sau lưng cô lại nói rõ mọi thứ hơn bất kỳ lời giải thích nào. Người đàn ông đó không phải cậu. Trái tim cậu không vỡ vụn, nó chỉ tắt dần.
Sau đêm đó, cậu bị sốt cao ba ngày liền, đau tim dữ dội nhưng không đi khám. Cậu mặc kệ tất cả, kể cả chính mình.
Cho đến khi gặp Thẩm Hoài Chi. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Cậu giật mình quay đầu, vẫn là anh xuất hiện vào lúc cậu yếu lòng nhất
Cố Minh Chiêu :
__ Anh chưa ngủ
Cậu hỏi, giọng khàn.
Thẩm Hoài Chi :
__ Trực đêm thấy mưa to đi kiểm tra vài phòng
Anh đáp, tay cầm ly nước nóng
Thẩm Hoài Chi :
__ Thấy đèn phòng cậu còn sáng đoán là chưa ngủ
Cố Minh Chiêu :
__ Không ngủ được
Anh bước lại, ngồi xuống mép giường, đặt ly nước lên bàn
Thẩm Hoài Chi :
__ Cậu đang nghĩ gì
Cậu do dự một chút rồi đáp khẽ
Cố Minh Chiêu :
__ Tôi nghĩ hóa ra mình từng tin rằng chỉ cần yêu thật lòng là đủ nhưng hóa ra tình yêu cũng cần sự đáp lại
Anh nhìn cậu, không nói gì chỉ chờ.
Cố Minh Chiêu :
__ Mọi thứ với tôi tan như mưa vậy, không ồn ào, không dữ dội, chỉ là chảy mãi rồi cuốn trôi hết
Không khí ngưng đọng vài giây.
Rồi anh nói, giọng nhẹ như tiếng mưa.
Thẩm Hoài Chi :
__ Tôi từng chứng kiến một bệnh nhân trái tim yếu đến mức không thể làm phẫu thuật nhưng ông ấy vẫn sống đến bảy mươi tuổi vì mỗi ngày đều có người đợi ông ở nhà
Cậu ngẩng lên nhìn anh.
Thẩm Hoài Chi :
__ Nên tôi tin không phải trái tim yếu hay mạnh mà nó có lý do để đập tiếp hay không.
Ánh mắt hai người giao nhau trong tiếng mưa rơi dồn dập. Trong tích tắc Cố Minh Chiêu cảm thấy gì đó trong ngực mình, vốn tưởng đã chết, khẽ nhúc nhích. Không phải vì lời nói. Mà vì người nói.
Đêm đó cậu ngủ một giấc dài. Dưới mưa, trong tiếng tim đập chậm rãi, ổn định