Bạch Tri Vi đưa hộp thuốc cho hắn, chỗ còn lại nàng cũng không tiện động tay, bèn dịu giọng nói: “Ta đi xem nồi canh mình hầm thế nào rồi, phần còn lại ngươi tự lo liệu, được chứ?”
“Ngươi cứ đi.” Cố Trác gật đầu.
Bạch Tri Vi vẫn còn lo cho thương thế của hắn: “Nếu có việc gì, ngươi gọi ta một tiếng là được.”
Nói xong nàng rảo bước ra khỏi phòng nhỏ, không dám ngoái đầu nhìn lại, chỉ sợ lại bắt gặp điều gì không nên thấy.
Suốt cả ngày, Trương Hà cũng chưa từng rời khỏi sân viện, chỗ đi xa nhất là mảnh vườn rau ngoài tường, dáng vẻ không khác gì quản ngục trông phạm nhân.
Bạch Tri Vi vừa hầm canh vừa bóc hạt dẻ nướng ăn. Nàng bóc từng lớp vỏ cứng, bỏ hạt vào miệng, vị ngọt bùi lan khắp đầu lưỡi, cảm giác hạnh phúc vì đồ ăn ngon bao phủ lấy toàn thân.
Nàng vẫn còn một lần cơ hội gian lận cuối cùng.
Bây giờ nàng đã đưa được Cố Trác rời khỏi vách núi, giúp hắn trị thương, còn hầm canh gà cho hắn, cả hai chung sống cũng tạm coi là hòa thuận. Nàng thật sự tò mò muốn biết mức độ thiện cảm của hắn dành cho mình đến đâu rồi.
“—Hệ thống, ta muốn xem độ hảo cảm hiện tại.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT