Chương 5:🌜
Hạ Mê không rõ lắm “Nó” thực chất là gì, nhưng hiện tại cô đã hiểu một điều: “Nó” đồng nghĩa với chỉ số thông minh kém, trình độ văn hóa thấp, bóp méo thông tin một cách vụng về, chỉ biết thay đổi danh từ mà không đổi động từ.
Tuy nhiên, “Nó” có thể lặng lẽ làm sai lệch nội dung tin nhắn của cô.
Ở trong phòng thì không có tình trạng này, nhưng khi rời khỏi phòng, tin nhắn đã bị bóp méo.
Hạ Mê nhớ đến dãy số lạ từng nhắc trước đó. Phòng của cô chưa bị ảnh hưởng bởi “Nó”, thuộc về “Thanh”, nên khi còn trong phòng, cô nhận được tin nhắn chính xác từ dãy số lạ.
Cô lùi lại một bước, đứng trước cửa phòng đang mở rộng, đưa tay vào trong phòng, để điện thoại lọt vào không gian “Thanh”.
Lần này, cô nhìn thấy nội dung đúng của tin nhắn.
[Vừa rồi quên nhắc nhở bạn một số quy tắc. Thứ nhất, hãy đi cầu thang bộ khi có thể, đừng dùng thang máy. Nơi nào càng đông người, “Nó” càng mạnh.]
[Thứ hai, sau khi rời khỏi phòng, bạn đã hoàn toàn bước vào lĩnh vực của “Nó”, tất cả thông tin nhận được đều có thể bị bóp méo. Đừng tin bất cứ ai, kể cả tin nhắn của tôi.]
[Thứ ba, không chạm trực tiếp vào phần cơ thể đã bị biến dị của người khác, bạn sẽ bị lây nhiễm.]
[Thứ tư, nếu một vật bị biến đổi sau khi tiếp xúc với phần bị dị hóa của người khác, thì vật đó có thể trở thành vũ khí chống lại người bị dị hóa. Bạn có thể thử tìm kiếm vũ khí để tự vệ.]
Hạ Mê nghiến răng khi đọc tin nhắn. Những quy tắc quan trọng như vậy mà dãy số lạ lại chỉ gửi cho cô sau khi cô rời khỏi phòng! Trí nhớ có tệ quá không đấy?!
Dù vậy, đây vẫn là tin tốt. Điều này chứng minh rằng tin nhắn từ dãy số lạ không phải do “Nó” bịa ra để lừa cô. Cô có thể tin tưởng nó.
Hạ Mê cất điện thoại đi, nhìn về phía chiếc rìu đang cắm trên bánh xe.
Bánh xe đã hóa thành một chất lỏng đen sền sệt, dần thấm vào trong rìu. Lưỡi rìu lớn hơn rõ rệt, sắc bén hơn hẳn, cán rìu cũng dài ra, từ 90 cm tăng lên khoảng 1m5.
Cô cúi xuống nhặt rìu lên. Trọng lượng của nó không thay đổi, vẫn rất nhẹ, nhưng trông có vẻ mạnh mẽ hơn nhiều.
Có được vũ khí mới, Hạ Mê cảm thấy mình mạnh mẽ đến đáng sợ.
Cô vung rìu chém xuống thanh đại đao đỏ như máu của gã trạch nam. Một nhát chém dứt khoát làm đao gãy làm đôi. Sự tự tin của gã trạch nam biến mất ngay lập tức, hắn không thể tin nổi mà tròn mắt nhìn cô.
“Đao của tôi sao lại gãy? Tôi còn chưa tiêu hết mấy vạn vào nó mà!” Gã gào lên đầy tuyệt vọng.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn dần hồi phục. Khuôn mặt trắng bệch lấy lại chút huyết sắc, sinh lực bị đại đao hút đi bắt đầu quay trở lại cơ thể.
“Cô chém đứt đao của tôi, tôi phải giết cô!” Trạch nam gầm lên, lao về phía Hạ Mê.
Cô nhanh chóng né tránh, bình tĩnh nói: “Đao của anh không mất đâu. Cái vừa rồi chỉ là giả. Đao thật vẫn ở trong tài khoản trò chơi của anh, không tin thì cứ về kiểm tra đi.”
“Không thể nào! Tôi đã tự tay kéo nó ra khỏi máy tính mà!” Gã hét lên.
Hạ Mê hỏi: “Trò chơi của anh có phiên bản mobile không? Nếu có, anh hãy mang theo điện thoại vào phòng 703, đăng nhập thử xem. Tôi đảm bảo đao vẫn còn nguyên trong tài khoản.”
Trạch nam bán tín bán nghi bước vào phòng cô. Một lát sau, tiếng reo hò phấn khích vang lên:
“Vẫn còn! Vẫn còn!”
Hạ Mê thở dài.
Cô vừa làm một thí nghiệm với gã trạch nam.
Nếu hắn có thể tìm lại thanh đao trong phòng cô, điều đó chứng tỏ căn phòng này thực sự chưa bị ô nhiễm. Cô có thể tin tưởng tin nhắn từ dãy số lạ.
Nhưng làm vậy cũng đồng nghĩa với việc căn phòng đã tiếp xúc với “người từ ngoài vào”, hoàn toàn bị “Nó” chiếm lĩnh.
Mảnh đất sạch duy nhất trong chung cư này đã biến mất.
Hạ Mê vác rìu chuẩn bị lên lầu thì bị gã môi giới ở phòng 702 chặn lại. Gã không ngừng lải nhải: “Hạ tiểu thư, mua căn hộ đi, tôi để giá ưu đãi cho cô!”
Đồng thời, gã shipper giao cơm hộp cũng bám theo, nằm rạp dưới chân cô mà rên rỉ: “Cô phải đền xe điện cho tôi!”
Cả hai đều bị “Nó” ảnh hưởng, cố gắng cản bước cô bằng những lý do hết sức ngớ ngẩn.
Thấy họ vẫn có thể giao tiếp, Hạ Mê bèn trấn an: “Được rồi, tôi sẽ mua nhà của anh và đền xe cho anh. Tôi đi lấy tiền ngay đây, các anh cứ vào phòng tôi ngồi chờ.”
Gã môi giới nói ngay: “Hạ tiểu thư, bên tôi có thể quẹt thẻ, tôi có máy POS đây.”
Gã shipper nghi ngờ: “Không được! Nhỡ cô chạy thì sao?”
Họ đã bị biến đổi thành thế này mà vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra cô đang lừa gạt.
Hạ Mê thấy đau đầu, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm. Ít nhất họ vẫn còn nhân tính, vẫn có thể cứu được.
Cô không có thời gian dây dưa, bèn giơ rìu lên, đe dọa: “Hoặc vào phòng tôi chờ, hoặc để tôi chém nát các anh giống như cái xe kia. Tự chọn đi.”
Nói xong, cô cầm rìu quét ngang, chém mạnh vào lớp vỏ ốc sên dày cộp của gã môi giới, để lại một vết thương sâu hoắm.
Gã môi giới lập tức bò vào phòng 703, miệng còn không quên nịnh bợ: “Hạ tiểu thư nhân hậu, nói là làm, nhất định sẽ quay lại mua nhà!”
Gã shipper cũng hoảng sợ chạy theo: “Vậy tôi chờ cô! Nếu cô dám chạy, tôi sẽ hủy hợp đồng thuê nhà của cô luôn!”
Thấy cả ba người ngoan ngoãn nhốt mình trong phòng 703, Hạ Mê mới yên tâm tiếp tục lên lầu.
Đi được một đoạn, cô bất giác nhớ lại cảnh mình từng cầm rìu gõ cửa tìm Tiểu Bì. Đột nhiên, cô không còn chắc ai mới thực sự là quái vật.
Thôi kệ, không cần nghĩ nhiều. Chỉ cần biết quái vật sợ cô hơn là cô sợ chúng là được.
Nắm chặt rìu trong tay, Hạ Mê sải bước nhanh hơn, hướng thẳng đến cầu thang bộ.