Trước khi Dean kịp lên tiếng, Trent đã hất cô gái đang cưỡi trên người mình sang một bên, giữa lúc cao trào. Anh ta nhẹ nhàng vỗ đầu cô như xoa dịu, trong khi cô ngã nhào xuống ghế sofa, miệng vẫn há hốc – nửa vì khoái cảm, nửa vì bối rối.

“Xin lỗi nha. Tối nay chắc không ăn thua rồi. Tại cái chân bó bột này đấy.” Trent giơ chai bia chỉ vào mắt cá chân đang quấn băng, cười gượng với bạn tình của mình.

Trong bọn tôi, Trent là người tử tế nhất.

Và chỉ cần thế là đủ hiểu về cái đám HotHoles này.

Trớ trêu thay, Trent lại là người có lý do để ghét đời nhất. Anh ấy tiêu rồi, và anh ấy biết điều đó. Không có bóng bầu dục, sẽ chẳng có học bổng. Mà điểm số thì thảm họa, bố mẹ còn chật vật lo tiền nhà chứ đừng nói đến học phí đại học. Cái chân gãy kia chẳng khác nào bản án buộc anh phải ở lại miền Nam California, nếu may mắn thì xin được việc tay chân, rồi quay lại làm dân thường như mấy người xung quanh — sau bốn năm sống chung với bọn con nhà giàu ở Todos Santos.

“Tao ổn mà, không sao,” Dean nói, cười tỉnh bơ, nhưng cái chân cứ giật nhịp dưới sàn thì lại nói khác. “Chỉ là... không muốn mày bị bất ngờ thôi. Nghe tao cái nhé?” Anh ta nắn lại tư thế, cười gượng gạo như sắp thú tội.

Đúng lúc đó, cửa sau lưng tôi bật mở. Người mới đến chẳng buồn gõ cửa. Ai cũng biết căn phòng này là lãnh địa riêng của bọn HotHoles. Luật rõ ràng: không có lời mời, khỏi vào.

Mấy cô gái trong phòng đồng loạt quay ra nhìn, còn tôi thì vẫn hút cần, thầm nguyền rủa con Lucia-Alicia đứng chắn trước quầy bar. Tôi cần một chai bia mới và chẳng có tâm trạng xã giao.

“Ồ, chào nhé.” Dean vẫy tay về phía cửa, và tôi thề là cả người hắn như phát sáng luôn.

Jaime khẽ gật đầu chào, người thì cứng lại, mắt liếc tôi như cố truyền một tín hiệu gì đó mà đầu óc tôi lúc đó phê quá không giải mã nổi. Trent cũng quay sang, khẽ gừ một tiếng chào hỏi.

“Ai đứng ở cửa thì tốt nhất nên đem theo pizza và... một cái bím bằng vàng nếu muốn ở lại đây,” tôi nghiến răng nói, cuối cùng cũng chịu liếc ra sau vai.

“Chào mọi người.”

Giọng nói đó khiến ngực tôi lỡ một nhịp.

Emilia. Con gái người giúp việc. Cô ta làm gì ở đây? Mỗi lần tôi mở tiệc, cô đều tránh xa, co cụm trong khu nhà nhân viên. Từ sau lần chạy ra khỏi phòng tôi với cuốn sách toán, cô ta thậm chí còn không thèm liếc nhìn tôi lấy một lần.

“Ai cho mày vào đây, hả?” Tôi rít một hơi sâu, nhả khói ngập không khí rồi quay hẳn ghế lại đối diện cô.

Đôi mắt xanh biếc ấy chỉ lướt qua tôi, rồi dừng lại ở ai đó phía sau. Khi thấy người đó, môi cô cong lên trong một nụ cười nhỏ, bẽn lẽn. Tất cả tiếng ồn trong phòng như bị tắt lịm, trong mắt tôi lúc này chỉ còn gương mặt cô.

“Chào Dean.” Cô cúi nhìn xuống đôi giày Vans cũ kỹ.

Tóc cô tết gọn sang một bên, màu caramel óng nhẹ dưới ánh đèn. Cô mặc jeans rộng kiểu bạn trai và áo thun in hình Daria, bên ngoài khoác thêm chiếc áo len màu cam lạc tông một cách thảm hại. Phong cách ăn mặc thì trẻ con, kỳ cục, tay vẫn còn vẽ nguệch ngoạc một cây anh đào từ tiết văn học sáng nay — mà sao nhìn vẫn gợi cảm đến thế? Chẳng hiểu nổi. Dù sao thì... tôi vẫn ghét cô. Nhưng cái kiểu cố không sexy nhưng lại cực kỳ sexy ấy luôn khiến tôi phát điên.

Tôi lướt ánh nhìn khỏi cô, liếc sang Dean. Hắn đang cười với cô — cái kiểu cười ngốc nghếch mà tôi chỉ muốn đấm cho vỡ mồm.

Cái. Quái. Gì?

“Hai người đang hú hí à?” Jaime bật kẹo cao su, hỏi toẹt ra điều tôi không dám nói. Tay vò mái tóc vàng hoe dài kiểu lướt sóng. Hắn chẳng quan tâm thật, nhưng biết đây là chuyện khiến tôi để tâm.

“Thôi mày.” Dean đứng bật dậy, vỗ gáy Jaime một cái rồi bỗng hóa thân thành “trai tốt”.

Tôi biết thừa hắn không tốt lành gì. Cái ghế sofa hắn vừa ngồi ấy, hắn đã * không biết bao nhiêu cô lên đó, đến độ DNA chắc đã ăn sâu vào từng thớ vải. Bọn tôi không phải mẫu đàn ông lý tưởng. Cũng chẳng thèm giả vờ. Trừ Jaime ra, thằng đang ấp ủ mưu mô kiểu hoạt hình để cưa cô giáo Greene, thì chẳng đứa nào tin vào chuyện một vợ một chồng cả.

Và chính vì thế — chỉ vì thế thôi — tôi ghét cái viễn cảnh Dean và Emilia thành đôi. Tôi đã có quá nhiều rối ren rồi, không cần thêm vụ “trái tim vỡ vụn trên sàn nhà mình”. Dù ghét Emilia, tôi cũng biết... cô ấy không đáng bị bọn tôi phá nát. Cô chỉ là một đứa con gái quê mùa đến từ Virginia, nụ cười rạng rỡ và giọng nói nghe như nhạc đồng quê. Cô hiền như một bài hát Michael Bublé — nhẹ nhàng, dễ thương, vô hại. Cô còn mỉm cười với tôi cái đêm tôi lén nhìn vào phòng cô trong khu nhà người giúp việc nữa cơ.

Người đâu mà... ngu đến vậy?

Tôi không ghét cô vì bản thân cô. Tôi ghét cô vì cô từng nghe lén tôi và Daryl mấy tuần trước. Vì cô giống mẹ kế tôi, Jo — từ giọng nói đến cách cười.

“Anh mừng vì em đến. Xin lỗi phải đón em ở đây  Chỗ này không hợp với con gái tử tế đâu.” Dean đùa, khoác vội áo khoác da từ ghế rồi chạy tới cửa.

Hắn vòng tay qua vai cô, và mí mắt trái tôi co giật.

Hắn vuốt nhẹ sợi tóc rơi khỏi bím tóc của cô, và tôi nghiến chặt hàm.

“Em đói không? Anh biết chỗ hải sản ngon lắm, gần bến cảng.”

Cô mỉm cười: “Ừ, đi thôi.”

Hắn cười. Tôi phập phồng mũi.

Rồi họ đi.

Thật sự rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play