Mười Năm Trước
Tôi chỉ mới vào dinh thự đó đúng một lần – khi gia đình tôi vừa chuyển đến Todos Santos. Đó là hai tháng trước. Hôm ấy, tôi đứng chết lặng trên nền gỗ sến sắt – thứ gỗ cứng tới mức chẳng bao giờ kêu cót két.
Lần đầu tiên ấy, mẹ thúc khuỷu tay vào sườn tôi. “Con biết đây là loại gỗ cứng nhất thế giới không?”
Bà không hề nói rằng nó thuộc về người có trái tim lạnh lẽo nhất thế giới.
Tôi không tài nào hiểu nổi tại sao có người lại dùng đống tiền kếch xù để sống trong một căn nhà trông như thể được thiết kế để hút sạch niềm vui của con người. Mười phòng ngủ. Mười ba phòng tắm. Một phòng gym trong nhà, cầu thang uốn lượn kiểu kịch tính. Mọi thứ tốt nhất mà tiền có thể mua… và trừ cái sân tennis với bể bơi dài hơn hai mươi mét, tất cả đều được phủ một màu đen đặc quánh.
Màu đen ấy như bóp nghẹt hết thảy những cảm xúc dễ chịu ngay từ lúc bạn bước qua cánh cửa lớn gắn đinh sắt. Nhà thiết kế nội thất chắc hẳn là ma cà rồng thời Trung cổ – xét theo tông màu lạnh toát, vô hồn, và những chiếc đèn chùm sắt khổng lồ lủng lẳng từ trần. Ngay cả sàn cũng tối đến mức khiến tôi có cảm giác mình đang lơ lửng trên miệng vực – chỉ một giây nữa thôi là rơi tòm xuống hư vô.
Mười phòng ngủ. Ba người sống trong đó – hai người thì hầu như chẳng bao giờ có mặt – và gia đình Spencer lại xếp gia đình tôi vào căn hộ người hầu gần garage. Nó lớn hơn căn nhà thuê ọp ẹp của chúng tôi ở Richmond, Virginia, nhưng đến lúc đó, nó vẫn khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm.
Không còn nữa.
Mọi thứ trong dinh thự nhà Spencer đều được tạo ra để khiến người ta thấy mình nhỏ bé và tầm thường. Giàu có đấy, nhưng nghèo kiết xác theo nhiều cách khác. Những con người này không hạnh phúc, tôi đã nghĩ như thế.
Tôi nhìn xuống đôi Vans trắng rách bươm – đôi giày tôi đã vẽ đầy hoa để che đi sự thật là nó là hàng nhái – và nuốt khan, cảm thấy bản thân chẳng có giá trị gì ngay cả trước khi cậu ta kịp sỉ nhục tôi. Trước cả khi tôi biết đến cậu ta.
“Không biết cậu ấy đang ở đâu nhỉ?” mẹ thì thầm.
Khi hai mẹ con đứng giữa hành lang, tôi rùng mình vì âm thanh vọng lại từ những bức tường trống trải. Mẹ muốn xin ứng lương sớm hai ngày – vì chúng tôi cần tiền mua thuốc cho em gái tôi, Rosie.
“Mẹ nghe thấy tiếng động từ phòng bên kia.” Bà chỉ tay về phía cánh cửa bên kia sảnh. “Con đi gõ cửa đi. Mẹ quay lại bếp chờ.”
“Con á? Sao lại là con?”
“Vì,” mẹ nhìn tôi với ánh mắt khiến tôi thấy nhói trong lòng, “Rosie đang ốm, còn bố mẹ cậu ấy lại đi vắng. Con bằng tuổi cậu ta. Cậu ta sẽ nghe con.”
Tôi nghe lời – không phải vì mẹ, mà vì Rosie – mà chẳng thể nào lường trước được hậu quả. Những phút tiếp theo đã khiến tôi đánh mất cả năm cuối trung học. Là lý do tôi bị kéo khỏi gia đình khi mới mười tám tuổi.
Vicious nghĩ tôi đã biết bí mật của cậu ta.
Tôi thì chẳng biết gì cả.
Cậu ta tưởng tôi nghe lén chuyện gì đó trong căn phòng đó hôm ấy.
Tôi còn chẳng hiểu họ đang nói về cái gì.
Tất cả những gì tôi nhớ là mình đã lê bước đến cánh cửa đen sẫm, tay giơ lên chuẩn bị gõ thì tôi nghe thấy giọng trầm khàn của một người đàn ông lớn tuổi.
“Cậu biết luật rồi đấy, Baron.”
Một người đàn ông. Chắc là dân nghiện thuốc.
“Chị tôi nói cậu lại giở trò với cổ.” Gã lèm bèm, rồi quát lên, kèm theo một tiếng đập mạnh xuống mặt bàn. “Tôi quá ngán cái kiểu thiếu tôn trọng của cậu rồi.”
“Đéo quan tâm.” Một giọng nam trẻ hơn, bình tĩnh đến mức rợn người. Hình như… còn pha chút mỉa mai? “Cả cổ ta nữa. Đợi đã – ông đến đây là vì muốn thử một lần với chị mình à, Daryl? Tin tốt là cổ vẫn còn kinh doanh đấy, chỉ cần ông có tiền.”
“Nhìn cái mồm mày kìa, thằng chó con.” Bốp. “Mẹ mày chắc tự hào lắm.”
Im lặng.
Rồi: “Nói thêm một lời về mẹ tôi nữa thôi, và tôi sẽ cho ông lý do thật sự để đi trồng lại răng – cái chuyện ông bàn với bố tôi đấy.” Giọng cậu ta lúc này đầy độc tố, đủ để tôi nhận ra: cậu ta không trẻ như mẹ tôi tưởng.
“Cút xa tôi ra,” cậu ta gằn lên. “Giờ tôi có thể đánh vỡ mặt ông rồi đấy. Mà thực ra, tôi thấy cũng nên làm vậy. Tôi đã muốn thế lâu rồi. Lúc nào. Cũng. Muốn. Tôi phát ngán ông lắm rồi.”
“Và cậu nghĩ cậu có quyền lựa chọn à?” Giọng đàn ông kia bật cười khinh khỉnh, nghe như thể có thuốc độc trong từng từ.
Tôi cảm nhận giọng ông ta như ngấm vào xương, như thứ nọc độc đang gặm nhấm khung xương mình.
“Ông chưa nghe à?” Cậu ta nghiến răng. “Tôi thích đánh nhau. Tôi thích đau. Có thể vì nó khiến tôi dễ chấp nhận sự thật rằng một ngày nào đó, tôi sẽ giết ông. Và tôi sẽ làm điều đó, Daryl. Một ngày nào đó, tôi sẽ giết ông.”
Tôi bật ra một tiếng thở gấp, sững sờ đến không thể nhúc nhích. Tôi nghe tiếng va mạnh – ai đó ngã xuống, kéo theo một loạt đồ vật đổ nhào cùng lúc.