Tôi định bỏ chạy — cuộc nói chuyện đó rõ ràng không dành cho tôi nghe — nhưng cậu ta khiến tôi trở tay không kịp. Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cánh cửa bật mở, và tôi đối mặt với một cậu trai tầm tuổi mình. Tôi nói là “cậu trai”, nhưng không có gì ở cậu ta giống một đứa con trai cả.
Người đàn ông lớn tuổi hơn đứng phía sau cậu ta, thở dốc, người gập xuống, hai tay chống lên bàn. Những cuốn sách nằm vung vãi dưới chân ông ta, môi rách, máu vẫn đang chảy.
Đó là một thư viện. Trần nhà cao ngất, tường kín đặc những kệ gỗ óc chó đầy sách bìa cứng. Tôi cảm thấy nhói trong ngực, vì tôi biết chắc rằng mình sẽ không bao giờ được bước chân vào căn phòng này lần nào nữa.
“Cái đéo gì đây?” Cậu thiếu niên rít lên. Ánh mắt cậu ta hẹp lại. Cảm giác như tôi đang đứng trước nòng súng trường đang chĩa thẳng vào mình.
Mười bảy? Mười tám? Việc chúng tôi bằng tuổi nhau chỉ càng khiến mọi chuyện tệ hơn. Tôi cúi gằm mặt, mặt nóng bừng đủ để thiêu rụi cả cái nhà.
“Cô nghe lén à?” Hàm cậu ta siết lại.
Tôi lắc đầu lia lịa, nhưng đó là một lời nói dối. Tôi vốn dĩ chẳng giỏi nói dối chút nào.
“Tôi không nghe gì cả, tôi thề.” Giọng tôi nghẹn lại. “Mẹ tôi làm việc ở đây. Tôi đang đi tìm bà.” Lại một lời nói dối nữa.
Tôi chưa bao giờ là kiểu người nhát gan. Tôi luôn là người gan lì nhất. Nhưng lúc đó, tôi không thấy mình can đảm gì cả. Tôi không nên có mặt ở đây, trong căn nhà này, và càng không nên nghe lén cuộc cãi vã đó.
Cậu ta bước lên một bước, và tôi lùi lại một bước. Đôi mắt cậu ta vô hồn, nhưng môi thì đỏ, đầy đặn, và sống động đến lạ. Cậu ta sẽ làm mình tan vỡ nếu mình để cho điều đó xảy ra. Một giọng nói vang lên trong đầu tôi, khiến tôi sững người. Vì nó hoàn toàn vô lý. Tôi chưa từng yêu ai. Tôi còn đang quá sợ để có thể nhận ra màu mắt hay kiểu tóc của cậu ta, huống gì là cảm xúc.
“Tên cô là gì?” Cậu ta gằn giọng. Mùi hương từ cậu ấy phả ra — mùi nam tính của một kẻ nửa trai nửa đàn ông: mồ hôi ngọt, hormone chua, và thoang thoảng hương nước xả vải, một trong những công việc của mẹ tôi.
“Emilia.” Tôi hắng giọng, chìa tay ra. “Bạn bè gọi tôi là Millie. Mọi người cũng có thể gọi vậy.”
Cậu ta không biểu lộ chút cảm xúc nào. “Cô chết chắc rồi đấy, Emilia.” Cậu ta nhấn nhá tên tôi, cố tình bắt chước giọng miền Nam, và thậm chí còn chẳng thèm liếc đến bàn tay tôi.
Tôi rụt tay lại, mặt lại một lần nữa nóng ran vì xấu hổ.
“Chọn sai chỗ, sai thời điểm. Lần sau tôi mà thấy cô trong nhà này nữa, thì mang theo túi đựng xác đi, vì cô sẽ không rời khỏi đây sống sót đâu.” Cậu ta sầm sập đi ngang qua tôi, cánh tay rắn chắc sượt qua vai tôi.
Tôi nghẹn lại. Ánh mắt tôi vội tìm đến người đàn ông lớn tuổi hơn, và ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Ông ta lắc đầu rồi cười kiểu khiến tôi chỉ muốn biến mất khỏi thế gian. Máu từ môi nhỏ xuống chiếc ủng da màu đen — trùng với chiếc áo khoác MC sờn cũ. Người như ông ta sao lại xuất hiện ở chốn này chứ? Ông ta chỉ đứng đó, nhìn tôi, không buồn lau máu.
Tôi quay đầu bỏ chạy, cảm thấy vị đắng chát dâng lên tận cổ họng, sẵn sàng trào ra.
Khỏi phải nói, tuần đó Rosie phải chịu đựng mà không có thuốc, và bố mẹ tôi thì không nhận được đồng lương nào sớm hơn lịch hẹn.
Đó là chuyện hai tháng trước.
Hôm nay, khi tôi bước qua gian bếp và leo lên cầu thang, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.
Tôi gõ cửa phòng ngủ của Vicious. Phòng cậu ta ở tầng hai, cuối hành lang cong rộng rãi, đối diện thẳng cầu thang đá lơ lửng giữa căn biệt thự như hang động.
Tôi chưa từng bén mảng đến gần phòng Vicious, và tôi ước mình có thể giữ nguyên như thế. Nhưng không may là cuốn sách giải tích của tôi đã bị mất. Ai đó đã phá tủ đồ của tôi, dọn sạch mọi thứ và bỏ đầy rác vào trong. Lon nước ngọt rỗng, đồ lau chùi, bao cao su đã dùng văng ra ngay khi tôi mở tủ.
Một trò đùa nữa – không tinh vi, nhưng đủ hiệu quả – để lũ học sinh ở All Saints High nhắc tôi rằng tôi chỉ là đứa giúp việc rẻ tiền ở đây. Đến mức đó thì tôi đã quá quen. Khi ánh mắt cả hành lang đổ dồn về phía tôi, tiếng cười khúc khích vang lên khắp nơi, tôi chỉ hếch cằm và bước thẳng đến tiết học tiếp theo.
All Saints High là nơi đầy rẫy những kẻ tội lỗi được nuông chiều quá mức. Một nơi mà nếu bạn không ăn mặc, hành xử đúng kiểu, thì bạn không thuộc về nơi này. May là Rosie hòa nhập tốt hơn tôi, cảm ơn Chúa. Nhưng với giọng Nam đặc sệt, phong cách lạc điệu, và một trong những chàng trai nổi tiếng nhất trường – Vicious Spencer – ghét tôi cay đắng, tôi chẳng có chỗ đứng.
Tệ hơn là tôi không muốn hòa nhập. Bọn họ chẳng khiến tôi ấn tượng. Không tử tế, không thân thiện, thậm chí cũng chẳng thông minh. Chẳng có lấy một phẩm chất mà tôi tìm kiếm ở bạn bè.
Nhưng tôi cần sách. Rất cần, nếu tôi muốn thoát khỏi chỗ này.
Tôi gõ ba cái vào cánh cửa gỗ gụ phòng Vicious. Vừa cắn môi dưới vừa cố hít thật sâu, nhưng nó chẳng giúp gì để làm dịu nhịp tim đang đập dồn dập nơi cổ tôi.
Làm ơn đừng có ở trong đó…
Làm ơn đừng có hành xử tồi tệ…
Làm ơn…
Một âm thanh khe khẽ vang lên từ dưới khe cửa khiến toàn thân tôi căng cứng.
Tiếng cười khúc khích.
Vicious không cười khúc khích. Cậu ta gần như chẳng bao giờ cười. Ngay cả nụ cười cũng hiếm hoi. Không. Âm thanh đó chắc chắn là của một cô gái.
Tôi nghe thấy cậu ta thì thầm điều gì đó bằng giọng khàn khàn khiến cô gái ấy rên lên. Tai tôi nóng ran, và tôi luống cuống chà tay lên chiếc quần short jeans vàng nhạt đang mặc. Trong tất cả những kịch bản tôi tưởng tượng, đây là tồi tệ nhất.
Cậu ta.
Với một cô gái khác.
Một người tôi đã ghét ngay cả trước khi biết tên cô ta.
Chuyện đó chẳng có nghĩa lý gì cả, vậy mà tôi vẫn giận điên lên một cách ngớ ngẩn.
Nhưng rõ ràng cậu ta có ở đó, và tôi thì có nhiệm vụ phải hoàn thành.
“Vicious?” Tôi gọi, cố giữ cho giọng mình không run. Tôi đứng thẳng lưng, dù biết cậu ta chẳng thể thấy tôi. “Là Millie đây. Xin lỗi đã làm phiền. Tôi chỉ muốn mượn sách giải tích. Cuốn của tôi mất rồi, và tôi thật sự cần ôn cho bài kiểm tra ngày mai.” Chứ không phải kiểu người chỉ dựa vào việc ngồi mát ăn bát vàng như cậu, tôi thầm rủa.
Không có tiếng trả lời, nhưng tôi nghe thấy một hơi thở hổn hển – là cô gái kia – rồi tiếng quần áo sột soạt, và tiếng dây kéo… đang mở, tôi chẳng nghi ngờ gì cả.
Tôi nhắm mắt lại, tựa trán vào cánh cửa gỗ lạnh.
Cắn răng chịu đựng. Nuốt tự ái vào. Chuyện này rồi sẽ chẳng còn nghĩa lý gì sau vài năm nữa. Vicious và những trò trẻ con của cậu ta sẽ chỉ là ký ức bụi bặm trong quá khứ, còn thị trấn Todos Santos sẽ chỉ là một vết mờ trong trí nhớ.