Lôi Tự dường như cảm thấy không khí có chút ngượng ngùng, bèn bật cười, cất tiếng nói:
“Mân nhi sao thế, vừa thấy muội muội Phong Yên đã im bặt không nói lời nào? Thật là… Phong Yên, muội đừng để bụng, Mân nhi tính tình vốn đã trầm lặng, rời kinh thành bao năm, ngày ngày đều nhớ mong muội. Nay hay tin muội sắp đến Quý Thành, nó vui mừng suốt mấy ngày trời. Giờ gặp được, e là hồi hộp quá đấy thôi.”
Quý Phong Yên chỉ cười nhẹ, không đáp lời.
Dù sao nàng cũng đâu có mù.
Khóe môi Lôi Mân khẽ giật, tựa hồ muốn nói gì, nhưng bắt gặp ánh mắt của Lôi Tự thì lại chỉ đành ngậm ngùi gật đầu cho qua.
“Đứng hoài chi cho mỏi, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Lôi Tự làm bộ thân quen, định tìm ghế ngồi, ai ngờ ghế phủ đầy bụi, đáy mắt thoáng hiện vẻ khó chịu. Gã quay đầu gọi hai tên thị vệ đang đứng đực ra nơi cửa, sai bọn họ mau đem ghế lau chùi sạch sẽ.
Hai tên thị vệ trong lòng đầy bất mãn, nhưng nghĩ đến thân phận tương lai của vị này, đành nín nhịn, rón rén bước tới, xắn tay áo định lau…
“Ngồi xe suốt đường dài, chân ta tê cả rồi, vẫn là đứng nói chuyện cho tỉnh táo.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT