Chỉ cần Quý Phong Yên và Lôi Mân thành thân, thì sau này khi nàng rời Quý Thành ra trận giết địch, Lôi Mân liền danh chính ngôn thuận đứng ra “thay thế” nàng cai quản Quý Thành.
Ý nghĩ này… thật đúng là… quá mức không biết xấu hổ.
Quý Phong Yên suýt nữa đã bị vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của Lôi Tự làm cho buồn nôn đến tận óc.
“Lôi bá bá có lòng, tiểu nữ xin ghi nhận. Có điều, bá bá cũng hiểu rõ, Diệt Thế Giả một khi bước qua mười sáu tuổi, đã ra chiến trường thì hoặc tử trận, hoặc trọng thương, còn sống đến già cũng chẳng mấy ai. Ta nghĩ… vẫn là đừng liên lụy đến Mân nhi thì hơn.”
Ba chữ “Lôi Mân hảo” kia, nàng thật sự không thể nào nói ra khỏi miệng.
Muốn chiếm tiện nghi của nàng?
Phải xem nàng có đồng ý hay không!
Đáng tiếc, Lôi Tự hoàn toàn không nghe ra được ý cự tuyệt trong lời nàng, lại nhớ tới ngày trước Quý Phong Yên từng có vài phần si mê Lôi Mân, nên càng tin chắc rằng nàng là vì nghĩ cho Mân nhi mới nói như vậy. Ý cười trên mặt y càng sâu, dường như đã chắc chắn Quý Phong Yên vẫn “thâm tình” với con trai mình.
Y lập tức lui một bước, chỉ tay về phía cô nương dung mạo xinh đẹp đang đứng bên cạnh Lôi Mân, nói:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT