Mặt trời trên cao không ngừng tỏa nhiệt, làm khô cạn chút sinh cơ cuối cùng của cây cối, khiến động vật không còn chút sức lực nào, mặt đất nứt toác ra từng đường.
Lâm Chân đội nón lá, mặt lấm lem tro bếp, mồ hôi chảy thành dòng, lộ ra làn da trắng nõn bên dưới. Hắn thật sự rất khát, nhưng không dám liếm môi, vì càng liếm càng khô, chỉ có thể nuốt khan, cố làm ẩm cái cổ họng khô rát.
Đây là ngày thứ 3 bọn họ rời khỏi phủ thành. Trong 3 ngày này, mỗi lần dừng lại ăn lót dạ, bọn họ đều phải đi tìm nguồn nước, nhưng chưa lần nào tìm được. Những dòng sông, con suối vốn có đều đã khô cạn, đáy sông đá sỏi nóng rẫy, đâu đâu cũng thấy xác động vật thối rữa sinh dòi, ruồi nhặng bu đầy.
Nước mang theo không nhiều, chưa đến mức không chịu nổi thì chẳng ai dám uống nhiều một ngụm.
Bỗng, người đánh xe Vương Hữu Tài nói: "Cố tú tài, Lâm lão bản, phía trước có người."
Cố Lẫm và Lâm Chân nhìn về phía trước, quả nhiên, có một đoàn hơn 30 người đang tản mát trên con đường bọn họ phải đi qua, hình như mệt mỏi nên dừng lại nghỉ ngơi.
Đây không phải đoàn người chạy nạn đầu tiên Lâm Chân gặp, nhưng số lượng lại đông nhất. Trước khi phủ thành bị quân lưu dân đốt phá, ai nấy đều còn kỳ vọng vào quan phủ, nên khi rời đi đều theo đơn vị gia đình, tản mát thành từng nhóm 4, 5 người hoặc 7, 8 người. Việc hơn 30 người tụ tập thế này, không biết là người cùng thôn hay vài nhà gom lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT