Cố Lẫm nói rồi nhảy xuống xe ngựa, hung hăng nắm chặt tay Lâm Chân, đẩy đám người chen chúc ra rồi đi về phía trước. "Phốc!" Mũi tên như sao băng xé gió lao thẳng vào tên quân lưu dân đi đầu, rồi mũi thứ hai, mũi thứ ba.
Đến khi khoảng cách gần, hắn rút con dao sau eo chém mạnh xuống, nửa bên cổ cùng da thịt treo lủng lẳng, máu phun lên cao, nháy mắt nhuộm đỏ quần áo và nửa bên mặt hắn.
Những kẻ bị quân lưu dân dọa cho mất mật, chỉ biết trốn chạy, sau khi thấy Cố Lẫm giết liền bốn năm tên quân lưu dân, trong lòng bỗng nảy ra ý nghĩ rằng, hóa ra quân lưu dân cũng là người, cũng biết chết.
Tuy rằng sợ hãi, nhưng bọn họ càng sợ hãi việc bị nhốt ở đây chờ chết như lời Cố Lẫm nói, lập tức vơ vét những thứ có thể dùng được bên cạnh, côn bổng, dao phay, cả đồ vật xoa nĩa, hướng phía Cố Lẫm xông tới.
Đứng bên xe ngựa, Vương Khâm, Hoàng Ngọc Văn và Chung Nghiêm bị dáng vẻ xông lên dẫn đầu của Cố Lẫm làm cho chấn động. Vương Khâm trước kia vốn là dân đánh nhau chuyên nghiệp, nhưng đó chỉ là đánh nhau ngoài đường, mọi người đều biết cha mẹ hắn là ai, không dám ra tay giết người, thậm chí mặt hắn cũng không dám chạm vào, khác hẳn hoàn toàn so với tình cảnh lúc này.
Tay hắn run rẩy, nhưng vẫn nắm chặt thanh trường kiếm mua về làm đồ trang sức. Hắn đột nhiên rút kiếm xông lên: “Cố Xuyên Tử, ngươi mẹ nó năm đó dùng cái đồ cổ này đánh ta!”
Hắn vốn dĩ rất nhanh mồm nhanh miệng, tay cầm trường kiếm sáng loáng, trông cũng ra dáng. Đám quân lưu dân này đều là từ dân chạy nạn đói kém mà ra, thấy tư thế của hắn có chút sửng sốt. Vương Khâm theo bản năng đâm kiếm tới, máu tươi bắn lên người hắn, cảm giác ướt át quỷ dị cùng mùi máu tươi nồng nặc khiến cổ họng Vương Khâm nghẹn lại, lùi về sau hai bước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play