Trời vừa sáng, tôi lập tức gọi điện cho tên môi giới họ Tiểu kia.
Tôi bị hắn lừa một vố đau. Giờ nghĩ lại, khả năng là vợ chồng chủ nhà hiện giờ đang ở nước ngoài căn bản không hề biết căn nhà của họ đã bị tên Tiểu dùng danh nghĩa giả mạo đem cho thuê.
Tôi mà còn ở lại đây, chẳng khác nào quấy rầy những linh hồn an nghỉ trong ngôi nhà này.
Tôi phải dọn đi thôi.
Điện thoại gọi cho hắn mười mấy cuộc không ai bắt máy.
Tôi đành tìm đến công ty môi giới mà hắn làm việc. Từ một đồng nghiệp của hắn, tôi mới biết tên Tiểu đã xin nghỉ việc từ hai ngày trước.
Mà đó không phải đúng là ngày hôm sau tôi dọn đến sao?!
Người của công ty cho biết, tiền cọc và tiền thuê nhà hắn thu được hoàn toàn không nộp lại cho công ty, tất cả đều bị hắn biển thủ.
Hơn nữa, căn phòng tôi đang ở cũng không phải thuộc nguồn nhà chính thức mà công ty họ quản lý, họ bày tỏ rất lấy làm tiếc nhưng cũng không giúp được gì.
Số tiền cọc và nửa năm tiền thuê đó là một khoản không nhỏ…
Mấy năm nay tôi thường xuyên phải ra vào bệnh viện, hầu hết tiền bạc đều đổ vào thuốc men, chữa trị. Giờ mà bắt tôi lại tiêu thêm một khoản lớn để tìm chỗ ở mới, thì thật sự là không còn cách nào xoay xở nổi.
Hơn nữa, với tình trạng sức khỏe hiện giờ của tôi, như thể nửa thân người đã bước xuống mồ, muốn tìm được một công việc ổn định là chuyện vô cùng khó khăn.
Bị dồn vào bước đường cùng, tôi nhớ đến một người chị khóa trên hồi cấp ba.
Trước kia, chính nhờ tôi giúp đỡ mà chị ấy mới tán đổ được người trong mộng. Lúc ấy chị rất cảm kích, còn nói nếu sau này tôi có chuyện cần, cứ việc tìm chị.
Bao nhiêu năm nay tôi chưa từng làm phiền chị chuyện gì. Gần đây nghe nói chị mới kết hôn, còn mở một thẩm mỹ viện quy mô khá lớn. Tôi liền thử liên hệ, hỏi xem có công việc nào phù hợp không.
Chị ấy gặp tôi, suy nghĩ một chút rồi bảo tôi có thể làm từ vị trí học việc của chuyên viên thẩm mỹ mà bắt đầu.
Lương không cao, nhưng cũng đủ giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Tôi tính rồi, chỉ cần làm ở đây đủ hai tháng, cộng thêm chút tiền tiết kiệm ít ỏi còn lại, là tôi có thể dọn khỏi căn phòng tro cốt kia.
Tan làm về đến nhà, tôi đứng giữa căn phòng trống trải, kể lại hoàn cảnh khó khăn của mình với không khí, đồng thời cam đoan rằng chỉ cần dành dụm đủ tiền, tôi sẽ lập tức dọn đi.
Tôi biết, hắn nhất định nghe thấy rồi.
Như một điều kiện trao đổi, tôi hứa mỗi ngày tan làm sẽ mang đồ ăn ngon về cho hắn.
Trước khi đưa ra điều kiện này, tôi đã điều tra rõ nguyên nhân khiến đồ ăn trong nhà luôn bị biến chất.
Là vào một hôm, cặp song sinh Kỳ Kỳ và Diệu Diệu ghé qua chơi.
Tôi lấy sữa bổ sung canxi và bánh quy ra mời hai đứa. Kỳ Kỳ Diệu Diệu vui vẻ ăn hết đồ ăn vặt tôi đưa.
Thế nhưng không lâu sau khi họ rời đi, tôi phát hiện những món ấy, rõ ràng đã bị bóc gói và ăn rồi, lại nằm nguyên vẹn trên bàn như chưa từng bị động tới.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi cầm một cái lên nếm thử, miệng lập tức tràn ngập mùi hương giấy tiền vàng mã quen thuộc.
Lúc ấy, tôi cuối cùng cũng hiểu ra——
Thì ra nguyên nhân đồ ăn trong nhà trước giờ luôn bị biến chất, là bởi cái tên nam quỷ vô hình vô ảnh kia lén ăn vụng.
Xem ra hắn còn khá tham ăn đấy chứ.
Từ đó, tôi quyết định "đúng bệnh bốc thuốc".
Ngày đầu tiên tan làm, tôi mang về một chiếc hamburger bò cho hắn.
Ngày thứ hai, là cơm gà rán kèm trà sữa.
Ngày thứ ba, tôi mua bánh cầu tuyết phủ đường trắng và sơn tra.
Suốt mấy ngày liền, nam quỷ không còn dọa tôi nữa.
Rõ ràng hắn đã chấp nhận "giao kèo trao đổi" này rồi.
Vậy thì, tôi cũng có thể yên tâm tiếp tục ở lại đây thêm một thời gian nữa rồi!