Tôi bị một gã môi giới lừa, dọn vào một căn hộ nhỏ như cái hộp đựng tro cốt. Không ngờ bên trong lại có một tên trai trẻ vừa đẹp vừa ngạo kiều sống ở đó. Nhìn kỹ một chút, ơ kìa! Hóa ra còn là người quen cũ nữa chứ.
1.
Bác sĩ nói tôi chỉ còn sống được nửa năm.
Vậy nên tôi nghỉ việc, dọn nhà, tính sẽ sống những ngày cuối đời thật bình lặng, yên ổn một mình.
Tôi tìm được một môi giới nhà đất trên mạng. Nói rõ với hắn rằng yêu cầu duy nhất của tôi là nhà phải yên tĩnh, ít người qua lại.
Cùng ngày hôm đó, hắn dẫn tôi đi xem nhà.
Căn hộ nằm trong một khu tên là Vân Gian Hoa Viên, ở vùng ngoại ô, phong cảnh xanh mát hữu tình. Khu này thuộc dạng trung – cao cấp, giá nhà rất đắt, nhưng tiền thuê lại rẻ đến bất ngờ.
Gã môi giới bảo hắn chính là quản lý của chung cư này. Chủ nhà là một cặp vợ chồng đang đi du lịch nước ngoài dài hạn, nên nhờ hắn cho người thuê tạm để có thêm “nhân khí”.
Khi tôi hỏi sao giá thuê lại rẻ đến thế, hắn ấp úng nói rằng chủ nhà giàu có, không quá bận tâm chuyện tiền nong, chỉ hy vọng căn hộ có người ở để ấm nhà.
Tôi tin.
Căn hộ này được trang trí rất hợp gu tôi, nên tôi quyết định thuê ngay tại chỗ.
Gã môi giới có vẻ sợ tôi đổi ý, vội vã giục tôi ký hợp đồng, thanh toán tiền cọc, tiền thuê nhà, cả phí môi giới trong ngày luôn.
Ngày hôm sau, tôi dọn đến.
Tôi đến nơi vào lúc chạng vạng. Sau khi sắp xếp hành lý, đặt hết đồ dùng cá nhân vào đúng chỗ, tôi lên giường đi ngủ.
Đêm đó trời mưa to. Tôi bị tiếng sấm ầm ầm đánh thức. Vừa mở mắt, tôi thấy tấm rèm bị gió thổi bay phần phật, phía sau lờ mờ hiện ra một bóng người.
Trông như dáng một người con trai.
Lúc đầu tôi hoảng hốt, tưởng có trộm. Nhưng sau khi căng mắt nhìn kỹ, tôi phát hiện bóng người đó lúc có lúc không, như ảo giác.
Tôi đứng yên lặng nhìn thêm một lúc, bất giác rùng mình.
Trời lạnh thật.
Tôi xuống giường, đi tới cửa sổ và đóng chặt lại.
Âm thanh mưa gió bên ngoài lập tức nhỏ đi hẳn. Bóng người kia cũng không còn xuất hiện nữa.
Tôi tắt đèn, yên tâm ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, trời nắng đẹp, ánh mặt trời rực rỡ.
Tôi ngồi dậy, duỗi người một cái, định tắm nắng sớm cho tỉnh táo. Nghĩ vậy, tôi kéo rèm ra.
Sau đó tôi sững người.
Trên mặt kính cửa sổ sạch bong không dính một hạt bụi, bất ngờ xuất hiện một dấu tay loang lổ máu.
Khoảnh khắc đó, máu trong người tôi như chạy ngược.
Tôi nhớ rất rõ, hôm qua lúc dọn dẹp vệ sinh, cửa sổ hoàn toàn sạch sẽ, không hề có gì cả.
Nhưng chỉ vài giây sau, tôi bình tĩnh lại.
Tôi rời khỏi cửa sổ, đi vào nhà vệ sinh lấy một chiếc giẻ lau rồi quay lại.
Tôi mở cửa sổ ra, đưa tay ra ngoài cố lau chỗ có dấu tay kia.
Nhưng lau mạnh đến mấy, vết máu vẫn không hề mờ đi, như thể nó đã ăn sâu vào mặt kính.
Chính lúc đó tôi mới nhận ra, vết máu kia không phải ở bên ngoài, mà in từ bên trong.
Tôi cứng người.
Giờ thì tôi có thể chắc chắn: căn hộ này có vấn đề.
Một ý nghĩ kỳ quái bắt đầu len lỏi trong đầu tôi, có gì đó không tự nhiên đang hiện diện ở đây.
Nhưng cuối cùng, đến cái chết tôi còn có thể bình thản chấp nhận, thì còn gì mà không tiếp thu nổi?
Tôi đổi mặt giẻ lau vào bên trong, vài lần chà là vết máu mờ đi ngay.
Trở lại phòng vệ sinh để giặt giẻ, tôi không khỏi nhớ lại bóng người đêm qua ẩn hiện sau tấm rèm, rồi cả dấu tay máu sáng nay…
Tôi bắt đầu nghi ngờ, có lẽ căn nhà này… có ma.
Tôi bình tĩnh vắt khô giẻ lau, rồi ngẩng đầu nhìn vào gương trước bồn rửa tay.
Trong gương là khuôn mặt vô cảm của tôi. Nhưng ngay sau đó, tôi thấy gương mặt ấy chậm rãi nhếch môi lên, nở một nụ cười quái đản đến mức dựng tóc gáy.
Tôi không hề cười. Nhưng cái người trong gương lại đang cười.
Nụ cười trên gương mặt đó càng lúc càng rộng, khóe miệng kéo dài gần đến tận tai.
Và trong lúc vẫn giữ nụ cười quái dị ấy, nó giơ tay lên, dùng ngón tay viết từng nét lên má trái ——
“Khúc Linh Linh.”
Tên của tôi.
Chữ được viết bằng máu tươi. Dòng máu loãng chầm chậm chảy xuống từ nét cuối, đỏ đến rợn người.
Nó… làm sao biết tên tôi?
Tôi nhíu mày, không nhịn được mở miệng, nhìn chằm chằm vào gương:
“Mày đang làm cái gì vậy?”
Hình ảnh trong gương bỗng khựng lại. Biểu cảm quái dị tan biến, thay vào đó là một ánh nhìn lạnh lẽo và đáng sợ. Nó trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt sắc như dao, như thể đang giận dữ tột độ.
Rồi bất ngờ, trên mặt gương xuất hiện những vết nứt nhỏ, như thể thứ bên trong đang tức tối muốn thoát ra.
Tôi lập tức lùi lại vài bước, giơ tay lên che mặt theo phản xạ.
Không ngoài dự đoán, chưa đến hai giây sau, gương ầm một tiếng nổ tung.
Âm thanh chói tai xé toạc màng nhĩ, những mảnh vỡ văng đầy sàn. Tôi cúi đầu né tránh, nhưng ánh sáng phản chiếu từ các mảnh kính tan tác lại hiện lên vô số hình ảnh của chính tôi, tất cả đều đang lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi.
Sau đó hết thảy trở về bình thường.