Mấy ngày kế tiếp, sắc mặt của tôi đều vô cùng khó coi, luôn giữ cửa thật chặt hoặc cố ý làm rơi đồ cho thật vang.

Không biết có phải do sát khí của tôi áp chế nó hay không, mà con quỷ kia dường như không còn xuất hiện dọa tôi nữa.

Nhưng thay vào đó, tủ lạnh của tôi xảy ra chuyện.

Tất cả đồ ăn bên trong đều biến chất.

Thực phẩm vừa mới mua về chưa được bao lâu, thoáng cái đã không thể ăn được nữa.

Mùi vị trở nên vô cùng quái dị, cắn một miếng xuống, cả miệng đầy mùi khét lẹt như tro tiền vàng bị đốt.

Có vẻ như, sau khi dọa không được tôi, hắn bắt đầu đổi sách lược, định để tôi chết đói.

Tôi đem toàn bộ đồ ăn không thể ăn nổi bỏ vào túi rác, mang ra ngoài cửa.

Đứng ở cửa buộc túi lại xong, tôi vừa định quay vào thì cánh cửa đột ngột bị một lực mạnh từ sau lưng đẩy “rầm” một tiếng, đóng sầm lại.

Tôi không kịp phản ứng, suýt nữa đập trúng mũi.

Cúi đầu nhìn lại, chân tôi vẫn đang mang dép lê, hai tay sờ lên quần áo thì phát hiện, túi trống rỗng.

Tôi không mang điện thoại.

Cũng không có chìa khóa dự phòng.

Giữa đêm khuya thế này, tôi không còn bất cứ nơi nào để đi.

Con quỷ kia, rốt cuộc cũng có cơ hội đuổi tôi ra khỏi nhà.

Nó không chỉ không biết đến đạo lý làm quỷ, mà còn thừa nước đục thả câu!

Tôi dùng sức gõ cửa, lớn tiếng bảo nó mở cửa cho tôi vào.

Đương nhiên, nó sẽ không dễ dàng để tôi vào lại, mà tôi thì cũng không để nó được yên.

Tôi đập cửa suốt nửa tiếng, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng “kẹo kẹt” khe khẽ, cửa mở.

Nhưng không phải cửa nhà tôi, mà là cánh cửa phòng sát vách.

Nếu nơi này thật sự là khu tro cốt, vậy phòng bên cạnh chắc chắn cũng giống nhà tôi —— trong đó có một con quỷ.

Một bàn chân trắng bệch từ từ bước ra khỏi ngưỡng cửa, tôi nín thở, ánh mắt dần dần nhìn lên…

Xuất hiện cũng không phải là con quỷ đói hung thần ác sát như tôi tưởng tượng, mà là một nam thanh niên để tóc tết bím, chòm râu nhỏ gọn, trông như kiểu người theo phong cách văn nghệ.

Nếu không phải làn da hắn trắng đến dị thường, ánh mắt mang tử khí nặng nề, hốc mắt lõm sâu như thể đã mất ngủ nhiều năm, thì tôi suýt nữa tưởng hắn là người sống.

Hắn bước thẳng tới trước mặt tôi, đồng thời, càng lúc càng nhiều "người" khác xuất hiện ở hành lang.

Có kẻ mở cửa bước ra, có kẻ xuyên qua tường, có kẻ từ trần nhà bay xuống, lại có người lặng lẽ từ cầu thang đi lên.

Tôi hoảng sợ dựa sát vào cánh cửa sau lưng, không biết họ định làm gì tôi.

Nam thanh niên văn nghệ dẫn đầu tiến sát tới, cúi xuống ngửi ngửi quanh người tôi, rồi nói: “Người sống?”

Một người chị gái khoảng ngoài ba mươi, khí chất thành thục, nhíu mày:  “Mấy ngày nay tôi cứ thấy chỗ này không yên ổn, hóa ra là cô.”

Một ông lão tóc bạc, nét mặt hiền hậu, lên tiếng hỏi: “Cô gái, ai khiến cháu đến đây ở? Có phải bị lừa rồi không?”

Tôi vội vàng gật đầu liên tục: “Đúng vậy ông ạ, người môi giới nói chủ phòng đi nước ngoài nghỉ phép, nhờ anh ta giúp cho thuê nhà. Cháu vừa dọn vào thì phát hiện… phát hiện…”

Nhìn thấy đám người trước mặt này đều có khuôn mặt giống hệt con quỷ trong phòng mình, tôi nuốt lời, không tiện nói tiếp.

Đám quỷ hồn bắt đầu mồm năm miệng mười bàn tán, ai nấy đều đầy căm phẫn: “Chắc chắn là tên đó lại giở trò!”

“Phải đấy, hắn đúng là chẳng ra gì!”

“Các người còn nhớ không? Năm ngoái con trai tôi đi công tác vài tháng, để chìa khóa cho hắn trông nhà. Kết quả chưa tới mấy hôm, hắn đã cho người thuê vào ở!”

“Cô bé này chắc cũng bị hắn ta lừa thôi! Ở đây tất cả các căn đều do người nhà mua để những người đã khuất chúng tôi có nơi an nghỉ. Ai lại đi cho thuê chứ? Nhà kia có thiếu gì tiền đâu!”

Tôi nghe mà sững sờ. Chẳng lẽ… tôi thật sự bị gã môi giới kia lừa gạt?

Quỷ nam văn nghệ bên cạnh vẫn im lặng từ đầu, chỉ lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt ấy khiến tôi cảm thấy tê dại cả da đầu.

Quỷ văn nghệ hỏi tôi: “Cô sắp chết rồi, đúng không?”

Không gian nhất thời yên tĩnh đến kỳ lạ.

Tất cả những gương mặt nam nữ, già trẻ, đều đồng loạt quay sang nhìn tôi chằm chằm.

Tôi trầm mặc một lát, rồi cúi đầu, khẽ đáp: “Tôi chỉ còn chưa đến nửa năm thọ mệnh.”

Nữ quỷ ngự tỷ nhìn tôi, trong mắt hiện lên vài phần đồng cảm, giọng điệu cũng dịu đi rất nhiều: “Chả trách cô có thể thấy được bọn tôi.”

Cô ấy nhìn về cánh cửa sau lưng tôi, hỏi: “Tôi nghe cô đập cửa rất lâu, bị nhốt ngoài này à?”

Ông lão quỷ tức giận hẳn lên: “Cái tên tiểu tử đó, sao lại có thể ức hiếp người ta như vậy chứ!”

Ông lật đật tiến đến, vỗ mạnh mấy cái vào cánh cửa: “Cái người ở trong kia, nghe rõ chưa! Mau mở cửa cho cô gái vào đi!”

Quỷ nam văn nghệ chỉ vào căn phòng, nói: “Bên trong là người mới dọn đến, tính tình hắn khá kỳ lạ, ít khi giao tiếp với chúng tôi, nhưng cô yên tâm, bọn tôi nhất định sẽ giúp cô.”

Nói rồi, hắn quay đầu lại, hướng về phía sau hét lên: “Kỳ Kỳ, Diệu Diệu!”

Giọng nói vừa dứt, một đôi song sinh tầm bảy tám tuổi tung tăng chạy đến. Hai đứa bé cười khúc khích, cơ thể nhẹ nhàng xuyên qua bức tường như không có trở ngại gì.

Chỉ trong chốc lát, từ sau cánh cửa vang lên tiếng mở khóa "tách" một cái.

Hai đứa trẻ từ bên trong mở cửa cho tôi, sau đó lại vui vẻ nhảy nhót chạy ra ngoài.

Nữ quỷ ngự tỷ vỗ nhẹ vai tôi, dặn dò: “Mau vào đi. Nếu hắn còn dám bắt nạt cô, cứ nói với bọn tôi.”

“Cảm ơn.” Tôi cúi đầu thành khẩn cảm ơn họ.

Một đám quỷ đứng nhìn theo tôi bước vào nhà, sau đó lần lượt tản đi.

Tôi nhìn qua mắt mèo ngó ra ngoài, chưa đến hai giây sau, cả hành lang đã trống rỗng, không còn lấy một bóng dáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play