Edit: Libra
Sở Sơ nghĩ, số tiền này thật sự không dễ kiếm.
Ký ức cuối cùng của cô là có thứ gì đó lạnh buốt được đeo vào cổ tay cô, cô cố gắng mở mắt ra để nhìn thử.
Dù sao những thứ Lạc Tầm Lan tặng cô chưa bao giờ rẻ, cô phải xem thử, ước chừng xem cái này có thể bán được bao nhiêu tiền.
Đêm đó, cuối cùng Sở Sơ cũng không nhìn rõ món quà Lạc Tầm Lan tặng cô rốt cuộc là gì.
Cô mệt đến mức mí mắt không thể mở ra, khi tỉnh dậy lần nữa thì đã là sáng hôm sau.
Ở bên Lạc Tầm Lan ba năm nay, Sở Sơ đã hình thành thói quen sinh hoạt tốt, dù đêm hôm trước có ngủ muộn đến mấy, sáng hôm sau nhất định bảy giờ sẽ dậy.
Thực ra, lúc đầu còn vất vả hơn, khi đó cô và Lạc Tầm Lan thậm chí còn không có mối quan hệ trên danh nghĩa.
Lạc Tầm Lan lợi hại đến mức nào, dù là xuân hạ thu đông đều dậy đúng sáu giờ.
Ngủ nướng là bản tính của hầu hết người bình thường, Lạc Tầm Lan đã vượt qua giới hạn của người bình thường, còn Sở Sơ vẫn đang vật lộn.
Huống chi là sáu giờ, sớm như vậy, cô không thể dậy nổi.
Ban đầu Sở Sơ cũng nghĩ thế.
Ngày đầu tiên cô được Lạc Tầm Lan đưa về nhà, sáng hôm sau bị Lạc Tầm Lan gọi dậy, anh nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh: "Anh dậy rồi."
Lúc đó, Sở Sơ mở đôi mắt mơ màng vì buồn ngủ ra, trong phòng sáng trưng, chiếc đèn chùm treo trên trần nhà, mỗi viên ngọc trai đều lấp lánh rạng rỡ.
Nhưng ý thức của cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo: "Hả?"
Lạc Tầm Lan liếc cô một cái, ánh mắt không chút gợn sóng.
Nhưng Sở Sơ không nhìn rõ lắm, cô quá buồn ngủ, cơ thể cũng rất mệt mỏi, cô ngủ thiếp đi ngay lập tức, sau đó thậm chí không biết Lạc Tầm Lan rời đi lúc mấy giờ.
Chỉ cảm thấy Lạc Tầm Lan cũng không tệ, thức dậy đều sẽ nói với cô một tiếng.
Ông chủ dễ tính, có nghĩa là những ngày sau này của cô cũng sẽ không quá khó khăn.
Sở Sơ mơ màng thấy vui vẻ, đến khi tỉnh dậy lần nữa thì trời đã sáng hẳn, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình cô.
Cô ngáp một cái, nghĩ Lạc Tầm Lan chắc hẳn rất hài lòng với cô.
Bây giờ cô giống như một thực tập sinh vừa may mắn vượt qua buổi phỏng vấn, mới vào công ty, ông chủ hài lòng có nghĩa là khả năng cô được giữ lại rất cao.
Cô vô cùng muốn có được "công việc" này.
Thế nhưng sau đó vài ngày, Lạc Tầm Lan đã cho cô một đòn phủ đầu.
Suốt năm ngày liền, Lạc Tầm Lan không đến tìm cô.
Sở Sơ cũng không biết có nên gọi điện cho Lạc Tầm Lan hay không, cuối cùng cô do dự, xóa đi sửa lại rồi gửi một tin nhắn cho anh.
Tin nhắn chìm vào im lặng.
Trái tim đàn ông khó đoán, lúc đó Sở Sơ đã cảm nhận được điều đó một cách triệt để.
Rõ ràng đêm hôm trước còn tốt đẹp với cô đến thế, kết quả sáng dậy lại không nhận người quen nữa?
Cô cố gắng lục tìm ký ức của mình để xác định xem mình có làm điều gì chưa đủ tốt không.
Cuối cùng, cô chợt nhớ lại cảnh Lạc Tầm Lan nói anh đã dậy, Sở Sơ giật mình, chợt hiểu ra điều gì đó.
Ngày đó Lạc Tầm Lan nói anh đã dậy, chắc chắn không phải chỉ đơn thuần là thông báo cho cô.
Ông chủ đã dậy rồi, một thực tập sinh vẫn còn ngủ, đúng là không được lòng người.
Chỉ có điều ông chủ Lạc không phải là người thích nói thẳng thắn, và lúc đó có lẽ cô bị cơn buồn ngủ che mờ mắt, cũng không nhận ra điều gì bất thường.
Thậm chí, thậm chí còn an tâm mà ngủ tiếp!
Nhớ lại ánh mắt của Lạc Tầm Lan lúc đó, cô chỉ cảm thấy dưới vẻ bình tĩnh ấy là sự bất mãn sâu sắc đối với cô.
Lưng Sở Sơ toát mồ hôi lạnh.
Cô phải làm gì đó để ông chủ thay đổi cách nhìn về cô, Sở Sơ thầm cầu nguyện ông chủ cho cô một cơ hội được chuyển thành “nhân viên chính thức”!
Lời cầu nguyện của cô đã thành hiện thực, tối hôm đó Lạc Tầm Lan thực sự đã đến.
Sở Sơ dốc hết sức lực, quấn lấy anh rất lâu, Lạc Tầm Lan chấp nhận tất cả, có vẻ như không còn tức giận nữa.
Cuối cùng, Sở Sơ mơ màng nghĩ, cô đã rất cố gắng rồi, hầu như không có nhân viên nào chăm chỉ hơn cô.
Ngày hôm sau, khi Lạc Tầm Lan dậy, Sở Sơ cũng tỉnh, đêm đó cô gần như ngủ không ngon, sự yếu ớt của cơ thể và sự mệt mỏi về tinh thần hành hạ cô.
Cô định thắt cà vạt giúp Lạc Tầm Lan, dùng hành động để chứng minh giá trị tồn tại của mình, nhưng Lạc Tầm Lan đã từ chối.
Sau đó, Sở Sơ trơ mắt nhìn Lạc Tầm Lan mặc bộ đồ thể thao đơn giản rồi ra ngoài.
Sau này Sở Sơ mới biết, Lạc Tầm Lan vẫn luôn có thói quen chạy bộ buổi sáng một mình.
Thói quen dậy lúc sáu giờ của cô đã duy trì rất lâu, sau này, có lẽ nhà tư bản lương tâm bộc phát, hoặc có thể thấy cô dậy sớm mỗi ngày quá khó khăn, anh nói với cô rằng không cần dậy cùng anh.
Sở Sơ chỉ dám ngủ đến bảy giờ sau khi xác nhận Lạc Tầm Lan không nói dối.
Bảy giờ là thời gian muộn nhất rồi, cô trang điểm xong có thể cùng Lạc Tầm Lan ăn sáng.
Sở Sơ không thích trang điểm lắm, phiền phức biết bao, tối còn phải tẩy trang nữa.
Chỉ là tuân thủ phẩm chất của một nhân viên giỏi, chỉ cần Lạc Tầm Lan ở nhà, cô nhất định sẽ xuất hiện trước mặt anh với vẻ đẹp nhất.
Bây giờ cũng không ngoại lệ, cô vén chăn lên, làn da trắng nõn vẫn còn vài vết đỏ, sau một đêm đã trở thành màu đỏ sẫm.
Sở Sơ chọn một bộ quần áo mặc vào, kéo cửa tủ quần áo ra, bên trong quần áo được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.
Cô chọn một chiếc váy dài màu trắng, viền được thêu bằng sợi bạc, không quá rõ ràng, chỉ khi có ánh sáng tự nhiên mới hiện rõ vẻ đặc biệt, phần eo được bó rất khéo, thắt chặt đến mức eo thon có thể một bàn tay có thể bao trọn.
Thay quần áo xong, Sở Sơ chú ý đến vòng tay trên cổ tay mình.
Đây là một chiếc vòng tay màu bạc, trên đó còn đính một viên đá quý màu hồng.
Sở Sơ cẩn thận nhìn kỹ một lượt, lập tức vui mừng khôn xiết, cẩn thận tháo chiếc vòng tay ra đặt vào ngăn kéo tủ đầu giường trong phòng.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói cũng thật dịu dàng: "Ngoan ngoãn ở đây một lát nhé, lát nữa mẹ sẽ tìm cho con một nơi nương tựa tốt."
Xung quanh không có ai, Sở Sơ cũng không muốn giả vờ, vừa đánh răng vừa nghĩ xem chiếc vòng tay đó có thể bán được bao nhiêu tiền.
Lạc Tầm Lan luôn rất keo kiệt đối với cô, chiếc vòng tay này cũng là do cô nài nỉ mới có được.
Khi Lạc Tầm Lan chuẩn bị đi công tác, Sở Sơ đã tính toán, cầm điện thoại giả vờ như không quan tâm, nói rằng chiếc vòng tay này đẹp thế nào, còn nói bạn gái của bạn anh cũng khoe quà trên vòng bạn bè.
Nói đi nói lại vài lần như vậy, cuối cùng Lạc Tầm Lan cũng chậm rãi hiểu ra, hỏi cô: "Em muốn gì?"
Trong chớp mắt, Sở Sơ nảy ra rất nhiều ý nghĩ, suýt chút nữa đã trực tiếp nói với anh, hay là anh cho em tiền, em tự đi mua.
Cuối cùng hóa thành một nụ cười ngượng ngùng nhẹ nhàng: "Em không có gì cả, cũng không muốn gì, anh về sớm là được rồi."
Lạc Tầm Lan nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, không nói gì thêm.
Trái tim Sở Sơ cứ thấp thỏm không yên, sợ rằng mình đã diễn vai bạch liên hoa quá nhập tâm, Lạc Tầm Lan thực sự nghĩ cô không muốn gì, nên sẽ không mua quà cho cô nữa.
Thời gian Lạc Tầm Lan đi công tác, thực sự mỗi khi cô nhớ lại cảnh này lại thấy hối hận.
Giả vờ ngây thơ làm gì chứ, nói thẳng cô muốn gì không phải là xong sao?
Móc được chút tiền từ tay Lạc Tầm Lan là tốt rồi, nếu không sau này chia tay, chẳng còn gì cả.
Nhưng bây giờ, Sở Sơ kéo ngăn kéo ra nhìn chiếc vòng tay một lần nữa, cô thấy viên đá quý màu hồng trên đó giống hệt màu của tiền nhân dân tệ.
Quả nhiên màu hồng nhân dân tệ mới là màu đẹp nhất.
Lạc Tầm Lan à, chuyện dính dáng đến con người, cuối cùng anh cũng làm được một việc rồi.
Khi Sở Sơ trang điểm xong xuống tầng, vừa vặn gặp chị Vương đang nấu ăn.
"Cô Sở, hôm nay xuống sớm vậy." Chị Vương là người giúp việc trong nhà, chuyên phụ trách việc nấu ăn, thấy cô xuống lầu liền chủ động chào hỏi.
Sở Sơ thường xuống muộn hơn một chút, khi đó chị Vương đã gần nấu xong cơm và chuẩn bị rời đi, nhưng hôm nay chị ấy vẫn đang cắt trái cây.
Sở Sơ ngượng ngùng không nói là do quá phấn khích, chỉ gật đầu: "Còn phải làm gì nữa ạ? Chị Vương nói em biết, để em làm cho."
Chị Vương liên tục từ chối.
Sở Sơ mỉm cười, hơi cúi đầu, vén tóc ra sau tai: "Tầm Lan về rồi, em muốn tự tay làm bữa sáng."
Chị Vương lập tức hiểu ra, cười nói: "Chỉ cần cắt xong chỗ trái cây này là được rồi."
"Vậy chị Vương về trước đi."
Đương nhiên chị Vương sẽ không làm phiền sự lãng mạn giữa họ, nhanh chóng rời đi.
Sở Sơ đứng bên cạnh cắt trái cây, nhưng khi cắt còn rất có dụng tâm mà cắt thành hình trái tim.
Ước chừng thời gian Lạc Tầm Lan sắp về rồi, Sở Sơ càng cố gắng hơn.
Khi Lạc Tầm Lan trở về thì nhìn thấy cảnh này.
Sở Sơ cúi đầu cắt trái cây, khuôn mặt nghiêng xinh đẹp tinh khiết, chiếc váy trắng rất hợp với cô, tóc tự nhiên buông xõa, vết hằn đỏ sẫm trên cổ thấp thoáng ẩn hiện.
Giống như một dấu hiệu, dấu hiệu cô hoàn toàn thuộc về anh.
Tất nhiên Sở Sơ chú ý đến ánh mắt của Lạc Tầm Lan, cô hơi kích động, đang định giả vờ không cẩn thận cắt vào tay để nhận được chút an ủi.
Nhưng trong tầm mắt, Lạc Tầm Lan chỉ nhìn cô một hai giây rồi thu ánh mắt lại, đi lên tầng.
Lạnh lùng quá đi, nhìn thấy bạn gái dậy sớm chăm chỉ làm bữa sáng mà không động viên một chút sao? Ít nhất nói một câu cũng được mà.
Địch bất động, ta động!
Sở Sơ quay đầu lại, bày ra vẻ mặt bất ngờ, ánh mắt rất sáng: "Anh về rồi à."
Nghe thấy tiếng, Lạc Tầm Lan dừng bước, khẽ gật đầu: "Ừm."
Không có bất kỳ biểu hiện nào...
"A." Cô đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng nhỏ.
Lạc Tầm Lan hơi nhíu mày, sải bước đi về phía cô: "Sao vậy?"
"Không cẩn thận cắt vào tay rồi."
Thật sự là không cẩn thận, lúc nãy cô không tập trung vào trái cây, vì vậy màn trình diễn lúc này cũng trở nên vô cùng chân thật.
Cô mở to đôi mắt nhìn anh, đồng tử đen láy sáng ngời, vô tội và đáng thương.
Trái tim bằng đá của Lạc Tầm Lan chắc chắn đã bị cô làm cho cảm động, anh đi tìm hộp y tế, lấy bông gạc ra để băng cho cô.
Tay cô cũng đẹp, mười ngón tay thon dài, móng tay đều bóng bẩy mềm mại. Một vết thương nhỏ trên đầu ngón tay trở nên vô cùng chướng mắt.
Lạc Tầm Lan kéo cổ tay cô, Sở Sơ ngoan ngoãn xòe bàn tay ra.
Lạc Tầm Lan quanh năm sống trong nhung lụa, so với bàn tay người bình thường, tay anh trông thanh lịch và thon dài hơn.
Nhưng dù sao cũng là đàn ông, lòng bàn tay anh lớn, hoàn toàn có thể bao bọc tay cô, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay cô mang theo một chút cảm giác thô ráp.
Hơi nhột, Sở Sơ cố gắng hết sức kiểm soát không nắm chặt tay lại.
Cô lén lút nhìn Lạc Tầm Lan, không thể không nói, vẻ ngoài của Lạc Tầm Lan thực sự không thể chê vào đâu được.
Anh vừa chạy bộ về, tóc mái trước trán bị ướt, từ góc độ của cô có thể thấy sống mũi cao và đôi môi mỏng hình dáng đẹp tạo thành những đường nét gọn gàng.
Huống hồ, tổng giám đốc Lạc, người trong mắt người ngoài là lạnh lùng vô tình ấy, lúc này lại đang cúi đầu bôi thuốc cho cô, điều này đã thỏa mãn lòng hư vinh cực độ của Sở Sơ.
Chỉ là...
Sau khi Lạc Tầm Lan bôi một lớp i-ốt lên vết thương của cô, anh liền vứt bông gạc vào thùng rác, sau đó đứng dậy.
Sở Sơ ngơ ngác, anh không định bôi thuốc nữa sao?
Nhưng cơ hội khó khăn lắm mới có được, cô đâu dễ dàng từ bỏ, cô chớp mắt, giọng nói rất dịu dàng: "Cảm ơn anh nha, bây giờ em không còn đau lắm."
Nói vậy, nhưng đôi mắt vẫn không chớp nhìn Lạc Tầm Lan, trong đó như đang nói: Mau an ủi em đi, em đau lắm, đau lắm đó.
Lạc Tầm Lan nhìn tay cô một cái, nói: "Không đau, cũng không chảy máu."
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc Tầm Lan, nếu anh không biết nói chuyện thì có thể đem miệng đi quyên góp.
Ừ, tôi mắng giùm các bạn trước.