Edit: Libra
"Nghe nói tổng giám đốc Lạc đi Mỹ hai tuần nay, Sở Sơ không đi cùng."
"Chẳng qua cô ta chỉ là một món đồ chơi, tổng giám đốc Lạc sao có thể đưa cô ta đi được."
"Chắc chắn vài ngày nữa họ sẽ chia tay thôi, tổng giám đốc Lạc đâu có bị mù."
"Ngoài một khuôn mặt ra, Sở Sơ cô ta còn có gì để mà khoe khoang chứ?"
…
Ngoài một khuôn mặt ra, còn có gì để mà khoe khoang chứ...
Sở Sơ ngồi trên ghế sofa, trong nỗi thất vọng pha chút vui mừng.
Ngoài khuôn mặt này ra, hình như cô thực sự chẳng có gì đáng để khoe khoang.
Ánh đèn dịu nhẹ chiếu xuống, rơi trên làn da trắng ngần của cô, ngũ quan tinh xảo, hàng mi cong nhẹ, đôi mắt đen như mực mang một vẻ đẹp lay động lòng người.
Vừa nghe thấy những lời bàn tán như vậy, không khí đột nhiên trở nên ngượng nghịu, ngay cả mùi hương nước hoa và tiếng nhạc nhẹ nhàng xung quanh cũng không thể làm dịu đi.
Sắc mặt của chuyên viên Lý hơi cứng lại, khó khăn lắm Sở Sơ mới đến spa một chuyến, sao lại gặp phải chuyện như vậy.
Cô ấy rất sẵn lòng phục vụ Sở Sơ, bởi vì người khác đến spa đều mong thấy hiệu quả, nhưng bản thân cô Sở đã rất đẹp rồi, từ chỗ bọn họ bước ra chính là một tấm biển quảng cáo tuyệt vời.
Hít một hơi thật sâu, chuyên viên Lý hạ giọng phá vỡ sự im lặng, hỏi: "Cô Sở, lần này cô muốn làm gì ạ?"
"Cứ làm SPA toàn thân đi." Giọng Sở Sơ không lớn không nhỏ, vừa đủ để người khác nghe thấy.
Giọng nói của cô có một đặc điểm riêng, ai đã từng nghe qua đều có thể nhận ra.
Giọng nói mang theo chút ngọt ngào thanh thoát, nhưng không khiến người ta cảm thấy ngấy, giống như kẹo bông gòn với độ ngọt vừa phải, thêm một chút sẽ thấy điệu đà, bớt đi một chút thì lại cứng nhắc.
Quả nhiên, vừa dứt lời, những người xung quanh lập tức im lặng.
Chuyên viên Lý hướng dẫn cô đi vào phòng riêng, cách âm rất tốt, cửa nhẹ nhàng đóng lại, mọi âm thanh đều không còn nghe thấy nữa.
Sở Sơ nằm trên giường, chiếc khăn mềm mại màu trắng che trước ngực để lộ xương quai xanh tinh xảo, lồng ngực khẽ phập phồng theo nhịp thở.
Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dày đen nhánh, tinh xảo như một người bước ra từ tranh vẽ.
Dù đã quen biết Sở Sơ ba năm, mỗi lần chuyên viên Lý gặp cô đều không khỏi cảm thán, đúng là một mỹ nhân. Cô đẹp tuyệt trần như vậy, thảo nào có thể ở bên cạnh thiếu gia nhà họ Lạc suốt ba năm.
Có rất nhiều thiên kim tiểu thư đến spa, và các chuyên viên làm đẹp làm việc ở đây cũng thu thập được không ít chuyện phiếm.
Trong miệng của những thiên kim đó, Sở Sơ là một người phụ nữ dùng sắc đẹp để lấy lòng người, đã bị không ít người nghiến răng nghiến lợi mắng chửi.
Chỉ là không biết thiếu gia nhà họ Lạc sao lại phải lòng người phụ nữ này, một người ngoài khuôn mặt ra chẳng có gì đáng để khoe khoang.
Thực ra, ngay từ tháng đầu tiên Sở Sơ theo Lạc Tầm Lan, đã có người nói: "Chờ xem, chưa đầy một tháng, thiếu gia Lạc nhất định sẽ đá Sở Sơ, một kẻ chỉ có mỗi khuôn mặt, đối với đàn ông cũng chỉ có sức hấp dẫn trong một tháng mà thôi."
Lạc Tầm Lan là ai chứ, xuất thân từ gia tộc nhà họ Lạc hàng đầu ở Vinh Thành, từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm người kế nhiệm, đó là một nhân vật có thể xoay chuyển tình thế.
Dưới sự che phủ của gia tộc khổng lồ nhà họ Lạc, anh cũng không hề bị lu mờ.
Khi Lạc Tầm Lan đưa Sở Sơ về biệt thự Lâm Giang, bao nhiêu thiên kim tiểu thư đã phải tiếc nuối, không biết đã mắng chửi Sở Sơ sau lưng bao nhiêu lần.
Thậm chí lúc đó còn có người đánh cược rằng Sở Sơ và Lạc Tầm Lan chắc chắn sẽ không quá một tháng là chia tay, nghe nói tỷ lệ cược là một ăn một trăm.
Thế nhưng sau tháng đầu tiên, Sở Sơ và Lạc Tầm Lan vẫn tốt đẹp.
Sau đó, thiếu gia Lạc trở thành tổng giám đốc Lạc, trở thành người đàn ông độc thân nổi bật nhất trong giới thượng lưu ở Vinh Thành.
Mọi người cứ chờ mãi, đây là năm thứ ba, Lạc Tầm Lan vẫn chưa đá Sở Sơ.
Hôm nay xem như gặp cảnh tượng trực tiếp, sau lưng thì bàn tán sôi nổi, nhưng nếu người thật đến thì chẳng dám nói một lời nào.
Dù sao Sở Sơ có thể ở bên Lạc Tầm Lan ba năm, vậy thì chắc chắn thủ đoạn rất cao siêu.
Nghĩ đến đây, động tác tay của chuyên viên Lý càng nhẹ nhàng hơn, nhưng Sở Sơ đã mở mắt ra, cô có một đôi mắt rất đẹp, hàng mi đọng chút hơi nước, lông mày và ánh mắt như vẽ.
"Chuyên viên Lý, tôi muốn tắm trước."
Sở Sơ không thích đến đây lắm, cô không thích mát-xa, cô sợ nhột.
Nhưng nếu cười phá lên trong lúc mát-xa, không biết sẽ bị bao nhiêu thiên kim ở Vinh Thành đang để mắt tới, bí mật chế giễu cô nhà quê.
Mặc dù Sở Sơ chẳng quan tâm đến cách nhìn của họ chút nào, nhưng hiện tại cô là bạn gái trên danh nghĩa của Lạc Tầm Lan, không thể làm Lạc Tầm Lan mất mặt, nếu không sẽ chẳng biết bị đá lúc nào.
Những người đó luôn nghĩ cô có thủ đoạn gì hay ho, Sở Sơ khẽ thở dài, trong lòng cô cũng chẳng chắc chắn chút nào.
Ngâm mình trong làn nước ấm vừa phải, tấm rèm che chắn mang lại cảm giác an toàn hơn, khi khách hàng tắm, các chuyên viên làm đẹp thường đợi bên ngoài rèm.
Không còn ai, Sở Sơ mới thả lỏng biểu cảm mà cô đã cố gắng duy trì, cô tựa đầu vào một bên, tay đặt lên thành bồn, vẻ mặt vô cùng thoải mái, hoàn toàn khác hẳn với vẻ đẹp dịu dàng, tĩnh lặng ban nãy.
Đây lẽ ra là không khí dễ chịu nhất, ánh sáng vừa phải, mùi hương của tinh dầu thoang thoảng ở chóp mũi, là mùi hoa nhài sau mưa mà cô yêu thích nhất.
Kỳ Lệ quả không hổ danh là spa hàng đầu Vinh Thành, nắm rõ sở thích của khách hàng đến từng chi tiết, dịch vụ vô cùng chu đáo.
Nhưng Sở Sơ không thể tận hưởng, trái tim cô đang rỉ máu, đây chính là lý do lớn nhất khiến cô không thích đến Kỳ Lệ, đó là sự đắt đỏ.
Có điều, tối nay Lạc Tầm Lan sẽ về, chuyến công tác nước ngoài của anh đã kéo dài hai tuần, là bạn gái trên danh nghĩa của Lạc Tầm Lan, đương nhiên Sở Sơ phải tốn một khoản lớn để chăm sóc bản thân.
Sở Sơ vừa chăm sóc bản thân vừa thấy đau trong lòng, tính toán xem làm cách nào để moi tiền từ Lạc Tầm Lan.
Đắt tiền tự nhiên có cái hay của nó, bước ra khỏi spa, Sở Sơ cảm thấy da dẻ như mịn màng thêm vài phần, cơ thể nhẹ nhàng hơn hẳn, quần áo được ủi hương tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Thật tinh tế.
Lạc Tầm Lan đi công tác hai tuần, cô ở biệt thự chơi quên trời quên đất, nên khi bất ngờ nhận được điện thoại từ trợ lý của Lạc Tầm Lan, thông báo anh sắp về.
Sở Sơ sợ hãi vội vàng đến Kỳ Lệ, dù sao hiện tại cô cũng chỉ dựa vào ngoại hình và cơ thể để thu hút Lạc Tầm Lan.
Sau khi đến spa, Sở Sơ tiếp tục đến tiệm làm tóc. Mái tóc dài ngang lưng của cô hơi xoăn nhẹ, chưa bao giờ nhuộm màu, sờ vào mềm mại như lụa.
Sau khi hoàn thanh tất cả những việc này, Sở Sơ mới trở về biệt thự Lâm Giang.
Trong biệt thự rộng lớn chỉ có một mình cô, xung quanh yên tĩnh đến lạ.
Lạc Tầm Lan không thích có người khác trong biệt thự, nên bảo mẫu đều ở ngoài biệt thự, chỉ đến vào giờ ăn ba bữa để nấu ăn, dọn dẹp vệ sinh,...
Sở Sơ nhìn đồng hồ, trợ lý chỉ nói tối nay Lạc Tầm Lan sẽ về, nhưng không nói rõ thời gian cụ thể.
Vốn dĩ Sở Sơ đang định xuống phòng chiếu phim ở tầng hai xem phim nhưng cuối cùng quyết định không đi, lỡ bị Lạc Tầm Lan bắt gặp thì không hay.
Cô nằm trên ghế sofa, dùng tay chỉnh lại váy, đảm bảo khi Lạc Tầm Lan về nhìn thấy cô, cô sẽ trong dáng vẻ của một người đẹp đang ngủ.
Sau khi chỉnh trang xong, Sở Sơ lấy điện thoại trong túi ra, thuần thục mở ứng dụng Weibo và bắt đầu lướt, thấy có người chia sẻ thông tin rút thăm trúng thưởng, phần thưởng đơn giản và trực tiếp, chuyển thẳng sáu nghìn tệ.
Sở Sơ tiện tay chia sẻ, đây là tài khoản phụ của cô, đội lốt người dùng XXX, chuyên làm những việc như chia sẻ bài đăng rút thăm trúng thưởng.
Nhưng trong hơn ba nghìn bài đăng rút thăm trúng thưởng, cô không trúng được một bài nào.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Sở Sơ hơi buồn ngủ, cô chuyển tài khoản Weibo sang tài khoản chính, trong đó là một khung cảnh yên bình, sau khi làm xong tất cả những việc này, cô đặt điện thoại sang một bên, dùng tay chải tóc rồi mới nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này cũng có ý đồ, không thể ngủ quá say, ai ngủ say quá cũng không đẹp.
Không biết đã bao lâu trôi qua, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng "cạch" nhẹ. Cửa được mở ra, sau đó tiếng bước chân rơi trên sàn gỗ hơi trầm đục của người đàn ông vang lên.
Phòng khách chỉ còn lại một chiếc đèn bàn, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt người phụ nữ, làn da trắng mịn như sương như phấn hiện lên vô cùng mềm mại, khóe môi khẽ cong, trời sinh được một gương mặt ngọt ngào thanh thuần, đôi môi hồng chúm chím, luôn quyến rũ người ta muốn đến hôn một cái.
Lạc Tầm Lan cũng không làm khó mình, cúi người hôn môi cô, một tay kẹp chặt cằm cô.
Sở Sơ tỉnh dậy đúng lúc, cô sợ nếu mình không tỉnh nữa thì sẽ bị Lạc Tầm Lan ép mở miệng, dù sao người này chưa bao giờ có lòng thương hoa tiếc ngọc.
Cô chủ động mở miệng, môi lưỡi như bị một trận cuồng phong dữ dội càn quét, cô khẽ "Ưm" hai tiếng, lười biếng nhưng lại mang chút mời gọi. Nghe thấy giọng nói của cô, động tác của người đàn ông càng thêm mãnh liệt hai phần, tay kia nắm lấy eo cô, kéo vào lòng.
Sở Sơ lén lút đưa tay vòng qua cổ Lạc Tầm Lan, có chút ngượng ngùng đáp lại anh.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, khi Sở Sơ gần như không thể thở được nữa, Lạc Tầm Lan mới dừng lại, giọng anh hơi khàn: "Tỉnh rồi sao?"
Sở Sơ tựa đầu vào ngực anh, giọng nói hối lỗi pha chút làm nũng: "Xin lỗi nhé, em đợi mãi, không cẩn thận ngủ thiếp đi mất."
Sở Sơ thầm tự khen ngợi trong lòng, xem lời nói này hay đến mức nào, chỉ nói đợi anh, không hề khoe công, có thể thỏa mãn tâm lý đàn ông lớn đến mức nào chứ, chỉ cần người đàn ông này có lòng, chắc chắn sẽ cảm động, sau đó tốt nhất là tặng cô một món quà gì đó.
"Buồn ngủ thì đi ngủ đi, anh không bảo em đợi."
...
Chết tiệt, người đàn ông này vẫn như cũ, có thể chặn họng người ta đến chết.
Mắng thầm thì mắng thầm, nhưng việc ngoài mặt vẫn phải làm, Sở Sơ tiếp tục dịu dàng nói: "Lâu lắm không gặp anh rồi..."
Giọng nói đến cuối cùng dần nhỏ đi, có những lời không nói rõ ràng lại càng dễ khiến người ta mơ mộng xa xôi.
Sở Sơ đã tốn rất nhiều công sức với Lạc Tầm Lan, tiếc là Lạc Tầm Lan hoàn toàn không hiểu, trực tiếp nói: "Đi tắm?"
Mặc dù anh dùng câu hỏi, nhưng ngữ khí lại là câu trần thuật.
Sở Sơ: ...
Lạc Tầm Lan hơi mắc bệnh sạch sẽ, trước khi làm gì cũng phải tắm.
Cô muốn tạo cho Lạc Tầm Lan một chút lãng mạn mơ hồ, kết quả trong đầu người đàn ông này toàn là những thứ bậy bạ.
Sở Sơ nhịn, má cô ửng hồng, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo săn chắc của người đàn ông.
Thôi được rồi, đàn ông thẳng thắn không phải đều như vậy sao?
Tha thứ cho anh, tất cả cũng chỉ vì tiền mà thôi.
Cô vừa mới ngủ dậy, cơ thể vẫn còn hơi mềm nhũn, Lạc Tầm Lan dứt khoát bế cô lên, từng bước từng bước đi lên tầng, đèn cảm ứng ở tầng hai bật sáng theo tiếng bước chân của anh.
Sở Sơ ngẩng đầu nhìn Lạc Tầm Lan, đường quai hàm của anh đẹp đẽ, trời sinh có một khuôn mặt đẹp trai.
Điều này khiến Sở Sơ cảm thấy thực ra mình không hề thiệt thòi, dù sao người ta đẹp trai, chẳng biết là ai ngủ với ai nữa.
Sở Sơ được Lạc Tầm Lan đưa vào phòng tắm, mặc dù hiện tại cô không muốn tắm lắm, nhưng Sở Sơ chưa bao giờ từ chối Lạc Tầm Lan. Chuyện đùa, ai dám từ chối ông chủ trả lương cho mình chứ.
"Lần này anh đi lâu quá." Sở Sơ nhỏ giọng trách móc, với tư cách là bạn gái trên danh nghĩa của Lạc Tầm Lan, Sở Sơ rất biết cách nắm bắt mức độ giữa hai người.
Vừa thể hiện sự quan tâm của mình, cũng không hỏi han lịch trình của anh.
Lạc Tầm Lan khẽ cười, tay đặt lên khóa kéo phía sau lưng cô, "roẹt" một tiếng kéo xuống, không bình luận gì về sự quan tâm của cô.
Sở Sơ mặc kệ anh cởi váy của mình, nhẹ nhàng dựa vào người anh.
Vòi sen xả nước, tóc Sở Sơ bị ướt, lợi dụng tiếng nước, cô kiễng chân, cố gắng ghé sát tai người đàn ông, giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào: "Chân em hơi tê, anh nhẹ nhàng thôi."
Đương nhiên Sở Sơ biết hậu quả của câu nói này, nhưng nhưng xa mặt cách lòng.
Tiếng nước dần nhỏ lại, bên trong còn ẩn chứa những âm thanh khác, rất quyến rũ, như những con côn trùng chui vào lòng người.
Móng tay hồng hào của cô ấn vào tường, nhưng vì ấn quá mạnh nên hơi trắng bệch.
Ngay sau đó, tay người đàn ông bao lấy tay cô, xen lẫn tiếng thở dốc vô cùng gợi cảm: "Thả lỏng một chút."
Yêu cầu thật nhiều...
Cuối cùng, không biết hai người ở trong bồn tắm bao lâu, cho đến khi Lạc Tầm Lan bế cô lên giường, Sở Sơ đã mệt đến mức không thể mở mắt ra được nữa.
Cánh tay buông thõng bên giường có những vết đỏ sẫm, nụ hôn của người đàn ông rơi trên cơ thể cô.
Lại... Lại nữa ư?
—
Tác giả có lời muốn nói:
Bộ truyện khác là “Chi Chi Mang Mang” có thể xem trong thư mục, mong được mọi người đón đọc.
Văn án:
Thời trung học, Lộ Mang ngông nghênh tự do, nhuộm mái tóc xanh khói, ai ai thấy anh cũng phải gọi một tiếng anh Lộ, còn Nghênh Chi thì môn nào cũng đứng nhất.
Học sinh giỏi lại thích học sinh cá biệt.
Khi hai người ở bên nhau, bạn bè khuyên cô: Ai cũng muốn trở thành người khiến anh ta hồi tâm chuyển ý, đều nghĩ mình đặc biệt nhất, nhưng trong mắt anh ta, cậu chẳng khác gì những người khác.
Nghênh Chi: Tớ biết, nhưng tớ vẫn muốn, vẫn muốn thử một lần.
Đã từng thử, chia tay rồi, không muốn nữa.
*
Lần gặp lại nhau là ở quán bar mới mở dưới tòa công ty của Nghênh Chi.
Cô bị đồng nghiệp chuốc cho ngà ngà say, mơ màng được người ta dìu ra ngoài.
Khi không thể chống cự, anh xuất hiện, vung một cú đấm khiến người kia ngã vào tường.
Anh không thay đổi, vẫn mái tóc xanh khói ấy, khóe miệng có vết thương, cười một cách bất cần: "Tiểu mỹ nữ, kết bạn đi?"
Nghênh Chi lắc lắc đầu choáng váng: "Không kết bạn với người lạ."
Anh khẽ cười khẩy: "Bạn trai cũ cũng coi là người lạ à?"
Nghênh Chi nheo mắt đánh giá anh một lúc lâu—
"Coi là người chết."
*
Nghênh Chi không bao giờ đến quán bar bên dưới tòa công ty nữa, nhưng không lâu sau, có đồng nghiệp gọi cô.
"Nghênh Chi, ông chủ quán bar đó lại đến tìm cô rồi."
Trong đêm tĩnh lặng, Lộ Mang ôm cô, giọng nói dịu dàng chân thành: “Chi Chi, tin anh một lần nữa nhé.”