Loại sách ám muội đó, dĩ nhiên nàng chẳng muốn đọc nữa.
“Bụng đau quá, chắc là bệnh cũ tái phát rồi.” Hạ Thanh Lê đành ôm bụng, bắt đầu nhập vai, “Tạ công tử, ta cũng muốn đọc cho ngươi nghe, nhưng mà ngươi xem... đau đến mức này rồi, hay là thôi đi vậy.”
Nàng chau mày, vẻ mặt thống khổ ngồi thụp xuống đất, mồ hôi lấm tấm nơi trán, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lén quan sát hắn.
Tạ Sương Vu cụp mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Ừm, xem ra quả thật rất nghiêm trọng.”
Có lẽ hắn tin rồi.
Trong lòng Hạ Thanh Lê mừng như mở cờ.
Nhưng niềm vui chưa được bao lâu, liền nghe hắn thản nhiên tiếp lời: “Đã nghiêm trọng đến thế, e là phải để Nguyễn Liên Tuyết đến xem một chút.”
“Đợi đã…” Hai chữ còn chưa kịp thốt ra, Hạ Thanh Lê đột ngột ngẩng đầu, chỉ thấy hắn đã bấm xong pháp quyết.
Đầu ngón tay thon dài tỏa ra quang mang trong suốt, tựa như hạc giấy lấp lánh, nhẹ nhàng bay qua khung cửa sổ.
Hắn là yêu nghiệt sao?
Hạ Thanh Lê nghiến răng nghiến lợi trừng hắn.
Tạ Sương Vu cũng chẳng mong nàng tỏ vẻ gì tốt đẹp, lại đổi tay kết ấn, cười nhạt: “Phải rồi, suýt nữa thì quên mất Hạ gia chủ.”
Không biết đủ là gì sao?!
“Khoan đã, khoan đã… ” Hạ Thanh Lê cuống quýt muốn ngăn lại, sợ việc bại lộ, nhưng vẫn chậm một bước, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn gửi tin đi chẳng phải chính là ép người vào chỗ chết sao?
Giờ phút này, nàng thật sự cảm thấy bụng đau dữ dội, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
“Rất đau sao?”
Ngữ khí hắn nghe ra lại có mấy phần từ bi, ngay cả lông mày cũng khẽ nhíu.
Hạ Thanh Lê chỉ có thể gượng cười, nịnh nọt: “Không ngờ ngươi cũng biết quan tâm người khác.”
Tạ Sương Vu hơi nghiêng đầu suy nghĩ, đáp: “Dù sao nếu Hạ cô nương chết rồi, thì sẽ chẳng còn ai đọc sách cho ta nghe nữa.”
Hạ Thanh Lê: “……”
Chẳng lẽ nàng còn phải cảm tạ hắn?
Hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Chừng hai khắc sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Hạ Thanh Lê cảm thấy không ổn, vội vàng trèo lên giường, tùy tiện vò tóc, biến bản thân thành bộ dạng bệnh tật.
“Con ơi, con ơi! Con không sao chứ?!”
Người chưa thấy, tiếng của Hạ Ứng Thiên đã vang lên trước.
Ngay sau đó, ông cùng Nguyễn Liên Tuyết cùng lúc bước vào.
Vừa vào cửa, thấy nữ nhi nằm “thoi thóp” trên giường, Hạ Ứng Thiên lập tức ôm chặt lấy nàng, lệ rơi như mưa: “Bảo bối của ta, con thế nào rồi? Chỗ nào không khỏe? Mau nói với cha!”
Rõ ràng chỉ là giả bệnh, nhưng vì biểu hiện khoa trương của Hạ Ứng Thiên mà không khí trong phòng bỗng trở nên vô cùng kịch tính.
Chỉ là trong lòng Hạ Thanh Lê lại chẳng dễ chịu gì, nhất là khi trông thấy Tạ Sương Vu đứng bên cửa sổ, vẻ mặt hả hê như đang thưởng thức trò vui.
Nàng quay sang nhìn Nguyễn Liên Tuyết, ánh mắt cầu cứu.
Người kia lập tức hiểu ý, bước tới ngăn Hạ Ứng Thiên lại: “Hạ gia chủ, chi bằng để ta xem trước đã.”
Nguyễn Liên Tuyết bắt mạch xong, trong phòng lập tức rơi vào im lặng.
Không khí bỗng trở nên quái lạ.
Chỉ có Hạ Ứng Thiên nóng lòng như kiến bò trên chảo, không ngừng đi tới đi lui: “Nguyễn cô nương, con gái ta rốt cuộc bị gì? Cô cứ nói thẳng, ta... chịu được.”
Chuyện này vốn không liên quan gì đến “chịu đựng” hay không, mà là vì Nguyễn Liên Tuyết tự sinh nghi với y thuật của chính mình. Sau khi xác nhận đi xác nhận lại, nàng mới chậm rãi lên tiếng: “Không sao, Hạ cô nương chắc là... ăn quá no.”
Hạ Ứng Thiên: “……”
Hạ Thanh Lê: “……”
Hạ Thanh Lê ho khan hai tiếng, vừa ho vừa ôm bụng.
Hạ Ứng Thiên lòng như lửa đốt: “Nguyễn cô nương, cô chắc chứ?”
“Ta rất chắc chắn, Hạ cô nương chỉ là ăn nhiều quá.” Vừa nói, Nguyễn Liên Tuyết vừa gật đầu, vừa đưa cho nàng một lọ đan dược tiêu thực, “Mỗi lần ăn xong dùng một viên, có thể giúp tiêu hóa. Nhưng tốt nhất vẫn là... đừng tham ăn.”
Không ai lên tiếng, chỉ có bầu không khí xấu hổ lan dần trong phòng.
Nếu có thể, Hạ Thanh Lê chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống cho rồi.
Ngay lúc ấy, Hạ Ứng Thiên nghiêng người sát bên tai nàng, nhỏ giọng hỏi: “Con gái à, hắn sao lại ở trong phòng con?”
“Hắn” tất nhiên là chỉ Tạ Sương Vu.
Hạ Thanh Lê nghẹn lời, không biết đáp thế nào. Nàng chưa từng tính đến tình huống bị bắt gian tại trận thế này.
Nguyễn Liên Tuyết cũng nhìn sang phía Tạ Sương Vu.
Không còn gì có thể khiến tình cảnh này thêm xấu hổ hơn.
Nhưng điều đáng sợ hơn là, kẻ còn lại dường như chẳng coi bản thân là người có liên quan, nghiêng đầu cười khẽ với Hạ Thanh Lê, sau đó lại ném quả bóng sang nàng: “Hạ cô nương thấy sao?”
Tốt lắm.
Đúng là họa vô đơn chí.
Hiện tại, Hạ Thanh Lê chỉ có thể vắt óc nghĩ cách bịa ra một lời nói dối hợp tình hợp lý, lại phải khiến tất cả mọi người trong phòng đều tin là thật.
Nàng chỉ suy nghĩ trong thoáng chốc rồi liền mở miệng nói: “Là thế này, Tạ công tử là người đầu tiên phát hiện ta bị đau bụng, nói theo lý thì xem như lại cứu ta thêm một lần nữa.”
Thì ra là vậy.
Tảng đá trong lòng Hạ Ứng Thiên rốt cuộc cũng được đặt xuống. Chỉ cần không phải vì dòm ngó nữ nhi của lão là được rồi.
Tạ Sương Vu được lợi còn giả bộ khiêm nhường, “Chỉ là chuyện nhỏ, Hạ cô nương khách sáo rồi.”
Hắn tỏ ra ngoan ngoãn đến mức khó tin, hoàn toàn không giống chút nào với đại ma đầu mà Hạ Thanh Lê từng gặp trong mộng. Ngay cả ánh mắt của Hạ Ứng Thiên nhìn hắn cũng từ nghi hoặc hóa thành tán thưởng.
Không khí bắt đầu có chút sai lệch.
Hạ Ứng Thiên cười hì hì như tra hộ khẩu: “Không biết Tạ công tử là người phương nào? Xuất thân từ môn phái nào vậy?”
Câu hỏi này nào phải dành cho Tạ Sương Vu? Rõ ràng là đang chất vấn Hạ Thanh Lê!
Lúc này, ánh mắt Tạ Sương Vu lại liếc sang.
Da đầu Hạ Thanh Lê tê rần, nhất thời chưa nghĩ ra được cách ứng phó, đành ho dữ dội để đánh lạc hướng: “A... đau bụng quá.”
Nói rồi, nàng lập tức đưa mắt ra hiệu với Nguyễn Liên Tuyết. Nguyễn Liên Tuyết lập tức hiểu ý, dịu giọng nói với hai người còn lại: “Hạ cô nương hiện cần tĩnh dưỡng, nếu không có việc gì, xin đừng quấy rầy nàng.”
Lời của đại phu, người nhà dù sao cũng phải nghe đôi phần.
Trước khi rời đi, Hạ Ứng Thiên còn chu đáo đắp chăn cho nàng, ân cần dặn dò: “Vậy con nghỉ ngơi cho tốt, nếu có chuyện gì, cứ để Tạ công tử gọi cha.”
Hạ Thanh Lê: “?” Khoan đã, sao đột nhiên lại chấp nhận hắn rồi?!
Chớp mắt, trong phòng chỉ còn nàng và Tạ Sương Vu.
Ánh mắt hắn dừng trên người nàng, Hạ Thanh Lê cũng không hề né tránh.
Hai người im lặng nhìn nhau, Tạ Sương Vu xoay người định đi, Hạ Thanh Lê chẳng hiểu sao lại buột miệng: “Ngươi định đi rồi à?”
Tạ Sương Vu nghe vậy liền quay đầu lại, ánh mắt lướt nhẹ qua: “Nếu ngươi bằng lòng đọc sách cho ta, thì cũng được ở lại.”
Dĩ nhiên nàng chẳng hề muốn.
Hạ Thanh Lê siết chặt chăn, uyển chuyển từ chối:
“Trời cũng không còn sớm, hay là ngươi về đi thì hơn.”
Tạ Sương Vu: “Thật đáng tiếc.”
Ngữ khí ẩn chứa ý tứ khó lường khiến nàng không khỏi bất an, vội vàng nói: “Chẳng có gì đáng tiếc cả, ngươi đi nhanh đi, chúc ngủ ngon.”
Dưới sự thúc giục của Hạ Thanh Lê, Tạ Sương Vu mới rời đi như bóng ma tan biến.
Hạ Thanh Lê thở phào một hơi.
Dù Tạ Sương Vu đã chủ động rời khỏi, nhưng nàng vẫn chẳng yên lòng.
Để đề phòng bị kẻ khác quấy nhiễu, nàng bò dậy chốt kỹ cửa sổ, sau đó dán thêm mấy tấm phù chú, lúc này mới yên tâm trở lại giường, rốt cuộc cũng có thể tận hưởng buổi tối thuộc về riêng mình!
Chưa nằm bao lâu, nàng liền phát giác bên ngoài có bóng người.
Tuy đã dán phù chú, nhưng nàng vẫn không dám chắc có hiệu quả hay không, đành ngồi dậy, chăm chú nhìn ra ngoài.
Bóng đen ngoài cửa lượn lờ mấy vòng, không tìm được cách vào liền nổi điên dùng vật gì đó đập mạnh lên cửa sổ.
Một lần lại một lần, tiếng vang càng lúc càng lớn.
Làm náo loạn tới mức khiến đầu nàng đau như búa bổ.
Ngoài Tạ Sương Vu ra, nàng thật sự không nghĩ được còn ai làm ra chuyện như thế.
Nàng hậm hực tung chăn, tức tối bò dậy mở cửa, “Tạ…”
Chữ “Sương Vu” còn nghẹn nơi cổ họng chưa kịp thốt ra, Hạ Thanh Lê đã bị thứ quái dị trước mắt làm cho kinh hãi.
Chỉ thấy toàn thân nó phủ kín vảy đen, ban đầu nàng còn tưởng là yêu ngư, nhưng khi tầm mắt dần dần dời lên, mới phát hiện bên mắt phải của nó cắm một xác ưng chết, miệng còn thè ra lưỡi rắn, toàn thân toát ra mùi thối khắm tanh tưởi, không rõ là chủng loài gì.
Vấn đề đặt ra là nàng liệu có đánh lại không?
………
Canh ba đêm khuya.
Tạ Sương Vu nhàm chán lật xem cuốn thoại bản mà Hạ Thanh Lê từng đọc.
Thực lòng mà nói, thật vô vị.
Chẳng qua chỉ là thứ do mấy người viết sách tự thoả mãn bản thân, đầy vẻ giả dối. Chỉ có nghe Hạ Thanh Lê đọc lên, mới xem như có chút thú vị.
Gió lùa qua, ánh nến lay động.
Hắn hơi nhấc mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ đối diện là phòng của Hạ Thanh Lê.
Từ vị trí của hắn, có thể nhìn rõ ánh nến còn sáng trong phòng nàng, một bóng người bận rộn đi lại trong đó, dán mấy tấm phù chú tả tơi lên cửa sổ.
Hành động vô dụng đến nực cười, Tạ Sương Vu không buồn để tâm, tiện tay cầm một cuốn sách che trước mặt, che khuất tầm nhìn.
Chẳng bao lâu, một bóng ma phóng nhanh qua ngoài cửa.
Tạ Sương Vu khẽ liếc một cái lại là tiểu yêu trốn khỏi phong ma đại trận, số lượng quả thật không ít.
Hắn vẫn không nhúc nhích.
Thứ nhất, vì con yêu kia không nhằm vào hắn.
Thứ hai, chết ai cũng chẳng liên quan tới hắn.
Thứ ba, từ sau lần ra tay giết yêu bị Hạ Thanh Lê bắt gặp tại trận, hắn chẳng muốn chuốc thêm phiền toái.
Cho nên hắn quyết định khoanh tay đứng nhìn.
Không ngờ, tiểu yêu kia lại nhắm thẳng vào Hạ Thanh Lê.
Tạ Sương Vu vẫn không động đậy.
Cho đến khi yêu quái đụng phải lớp phù chú nơi cửa phòng nàng, bị ngăn lại không thể xâm nhập.
Hắn không ngờ phù chú của Hạ Thanh Lê lại thật sự có tác dụng.
Chính vì không vào được, tiểu yêu càng cuống càng điên, bắt đầu dùng đầu húc cửa loạn xạ.
Ngốc nghếch.
Ngay sau đó, Hạ Thanh Lê mở cửa, tức tối quát một chữ.
“Tạ…?”
Thì ra nàng tưởng con yêu kia là hắn?
Chân mày Tạ Sương Vu khẽ động.
Hạ Thanh Lê dĩ nhiên chẳng hề hay biết tất cả hành động của nàng đều bị hắn thu vào đáy mắt.
Kỳ thực nàng vốn không cần ra tay, cửa sổ dán phù, yêu quái căn bản không vào được, chỉ cần cầm cự đến sáng, tự nhiên sẽ có người xử lý.
Nhưng đúng lúc nàng vừa đóng cửa lại, thân thể yêu quái bên ngoài bỗng bốc cháy vô cớ, ngọn lửa dữ dội bùng lên.
Dù cách một lớp cửa, Hạ Thanh Lê vẫn cảm nhận được hơi thở tử vong, hoảng hốt đẩy cửa ra, chỉ thấy con yêu kia hóa thành tro bụi, mà người đứng sau nó chính là Tạ Sương Vu.
Rất tốt.
Yêu nhỏ chết rồi, yêu lớn lại tới.
Hạ Thanh Lê nghẹn họng.
Ngay cả Tạ Sương Vu cũng bất ngờ vì mình lại ra tay, có lẽ chỉ là nhất thời hứng thú.
Hạ Thanh Lê ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt vẫn là khuôn mặt đó, nhưng trong ánh mắt hình như có giận dữ, tuy không rõ vì sao, nhưng tựa như đang nói: Ngươi rước họa vào thân.
…Cảm giác thật phiền.
Đáng hận.
Sao nàng không ngất xỉu luôn cho xong?
Ngay lúc ấy, Tạ Sương Vu không nói một lời, bất ngờ vươn tay. Hạ Thanh Lê còn tưởng hắn động thủ với mình, ai ngờ là vung tay về phía sau nàng nơi còn có một con yêu ẩn nấp.
Tạ Sương Vu bóp chặt cổ nó, “rắc” một tiếng, không kịp phát ra tiếng nào, yêu vật đã bị giết tại chỗ.
Hạ Thanh Lê bị bắn đầy mặt máu.
Máu chúng nó không chỉ tanh mà còn thối, mùi tanh hôi hòa quyện lan khắp sân nhỏ.
Ừ.
Nàng muốn nôn rồi.
Tất cả những chuyện vừa xảy ra, dường như đã đủ khiến hắn thấy hứng thú.
Tạ Sương Vu nghiêng đầu, cười rạng rỡ: “Quên không bảo ngươi nên tránh xa một chút. Hạ cô nương sẽ không trách ta chứ?”
Hạ Thanh Lê: “……”
……..
Hạ Thanh Lê (😶😐 ): Ngươi đoán xem, ta có trách không?