Hạ Thanh Lê nằm trên giường, tuy vừa mới tỉnh lại nhưng đầu óc lại tỉnh táo khác thường.

[Nhiệm vụ phụ: Ngăn cản đại phản diện tàn sát nhân gian đã được kích hoạt, xin hãy tự hoàn thành trước hồi kết, khi ấy sẽ cùng nhiệm vụ chính tuyến đồng thời tính điểm.]

Nhiệm vụ phụ sao.

Những điều mắt thấy tai nghe đêm qua đã đủ chứng minh: tuy Tạ Sương Vu đã mất trí nhớ, song bản tính hắn vẫn là đại ma đầu. Nếu để mặc không can thiệp, sớm muộn gì cũng dẫn đến kết cục hủy diệt.

Hạ Thanh Lê gọi hệ thống: “Hệ thống, nhiệm vụ phụ có hiển thị tiến độ không?”

[Hệ thống: Không có đâu, vì đây là nhiệm vụ phụ kèm theo nên không hỗ trợ hiển thị tiến độ.]

…Nghĩa là hoàn toàn dựa vào nàng tự thân vận động.

Hạ Thanh Lê cảm thấy việc này có khi còn khó nhằn hơn cả nhiệm vụ chính.

Nàng uể oải bò dậy, quyết định trước tiên phải tìm mấy quyển sách chính khí chính đạo cho phản diện đọc thử.

Kiến thức thu lượm từ sách so với mấy lời nàng nói thì vẫn dễ thấm hơn, huống hồ giảng đạo cho phản diện nghe… đúng là đáng sợ lắm. Nàng sợ còn chưa kịp mở lời thì đầu đã lìa khỏi cổ rồi.

Thu xếp xong xuôi, Hạ Thanh Lê ăn tạm chút cơm, sau đó tới tàng thư các lựa chọn cẩn thận mấy quyển sách.

Đa phần đều là thoại bản thể loại mạo hiểm, nội dung cũng không khác nhau là mấy: yêu ma tàn hại sinh linh, nhân vật chính xuất môn rèn luyện, cơ duyên xảo hợp gặp được mấy người đồng hành, cùng nhau bước lên con đường trừ yêu diệt ma.

Hoặc vì tạo xung đột kịch tính, phản diện trong thoại bản tất phải có dã tâm hủy diệt thế gian, còn nhân vật chính lại gánh vác thiên mệnh cứu thế.

Chính vì Tạ Sương Vu đã mất trí nhớ, mới có khả năng lợi dụng thoại bản để ảnh hưởng nhận thức của hắn, mong sao hắn nhập tâm vào vai chính diện chứ không phải phản diện…

Kế hoạch tuy đơn giản thô sơ, nhưng độ khả thi lại không hề thấp.

Để tránh phiền phức bủa vây, lúc ôm một đống sách từ tàng thư các trở ra, Hạ Thanh Lê liền dán một lá phù ẩn thân, thẳng đường đến cửa phòng Tạ Sương Vu, lúc ấy mới tháo phù xuống.

Nàng gõ cửa ba cái, cánh cửa mở ra.

Chỉ thấy Tạ Sương Vu dáng vẻ lười biếng dựa vào mép giường, cánh tay buông lơi trên đầu gối, hai mắt nhắm hờ.

Đợi đến khi nàng bước vào trong, Tạ Sương Vu mới hơi nghiêng đầu, hé mắt, trong đôi con ngươi đỏ sẫm ánh lên ý cười:  “Hạ cô nương là đặc biệt đến bầu bạn với kẻ sắp chết như ta sao?”

Hạ Thanh Lê nhất thời im lặng, suýt thì quên mất chuyện này rồi.

 “Ừ, đúng vậy.” Nàng buột miệng cho qua.

 “Tấm lòng ngươi thật tốt.” Tạ Sương Vu mỉm cười.

Hạ Thanh Lê: “….” Ngươi tốt nhất là đang nói thật lòng đó.

Nàng im lặng, nhất thời không biết mở lời từ đâu. Ánh mắt vô tình quét đến băng vải quấn quanh tay phải của hắn, nàng hỏi:  “Tay ngươi thế nào rồi? Còn đau không?”

Hắn giơ tay bị thương lên, vẻ mặt vô tội và đơn thuần, cố tình kéo dài giọng: “Đau chết mất.”

Nếu không tận mắt thấy cảnh hắn giết người, Hạ Thanh Lê còn tưởng hắn đang làm nũng với mình ấy chứ.

 “Khụ.” Nàng ho khẽ, che giấu tâm trạng: “Cái này cho ngươi.”

Tạ Sương Vu liếc mắt nhìn: “Gì vậy?”

 “Thoại bản.” Hạ Thanh Lê đáp thật thà.

Khóe môi Tạ Sương Vu cong lên nhè nhẹ, hàng mi dài cụp xuống, ánh mắt rơi lên người nàng, như nghi hoặc, lại như muốn xuyên thấu nàng mà nhìn.

Bị phản diện nhìn kiểu này thực sự khiến người ta khó chịu.

Hạ Thanh Lê chỉ muốn nhanh gọn dứt điểm, bèn kiên nhẫn giải thích: “Là thế này, ta thấy ngươi trong thời gian tĩnh dưỡng khá buồn chán, nên đem đến mấy quyển sách cho ngươi đọc giết thời gian.”

Thấy hắn không tỏ vẻ chán ghét, Hạ Thanh Lê nhân cơ hội đem hết mớ thoại bản đặt lên bàn, chỉ giữ lại một quyển, bước đến trước mặt hắn, đẩy về phía hắn.

Tạ Sương Vu liếc nhìn thoại bản: “Sách thì tốt, chỉ tiếc thay… e là ta phụ lòng hảo ý của ngươi rồi.”

“Vì sao?” Hạ Thanh Lê thuận miệng hỏi.

Không khí lặng đi một thoáng.

Tạ Sương Vu khẽ thở dài.

Hạ Thanh Lê khó hiểu. Chỉ thấy hắn hơi mấp máy môi, từng chữ từng chữ chậm rãi thốt ra: “Bởi vì… ta không biết chữ.”

Hắn nói vô cùng thản nhiên, suýt chút nữa Hạ Thanh Lê đứng không vững.

Dẫu có vắt óc ra nghĩ, nàng cũng không thể ngờ được, một đại phản diện oai phong lẫm liệt lại là một… kẻ mù chữ?

Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, ngày thường hắn toàn đi nhìn ai ngứa mắt thì giết, lấy đâu ra thời gian yên ổn đọc sách chứ.

Đặt mình vào góc nhìn của phản diện, Hạ Thanh Lê tạm thời thông cảm được. Nàng thậm chí còn thấy Tạ Sương Vu có chút đáng thương. Dù sao cũng có câu: “Trẻ con không đọc sách, chẳng bằng nuôi heo.”

Hạ Thanh Lê nhìn hắn đầy thương xót:  “Ngươi cần ta tìm giúp một tiên sinh dạy chữ không? Miễn phí, không lấy tiền đâu.”

Điều quan trọng là: biết đọc thoại bản!

Tạ Sương Vu lắc đầu thở dài: “Ta ngu dốt, e là học chẳng vào.”

Hạ Thanh Lê nhân cơ hội cổ vũ hắn: “Không thử sao biết? Đừng vội từ bỏ hy vọng.”

Tiếng cười trầm thấp vang lên trong gian phòng vắng lặng.

Hạ Thanh Lê lập tức sinh ra dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, Tạ Sương Vu đẩy thoại bản lại: “Đã vậy, trước khi ta học được mặt chữ, không bằng để Hạ cô nương đọc cho ta nghe thì hơn?”

Rõ ràng chỉ là đưa sách thôi, nhưng chẳng hiểu sao, Hạ Thanh Lê lại cảm thấy lành lạnh nơi đầu ngón tay hắn vừa chạm qua.

Thật sự quá kỳ dị.

Hơn nữa, nàng chỉ nói sẽ tìm người dạy hắn đọc, chứ đâu có nói nàng sẽ đọc!

Thật là làm khó người ta mà!

 “Khụ.” Hắn giả vờ ho nhẹ mấy tiếng, làm ra vẻ yếu ớt: “Không phải ngươi nói sẽ đến bầu bạn với ta sao? Chẳng lẽ… Hạ cô nương lại là người nuốt lời?”

Hạ Thanh Lê lặng lẽ nhìn hắn.

Tạ Sương Vu lại nói: “Hay là… Hạ cô nương chê ta mù chữ?”

Hạ Thanh Lê: đủ rồi đó, diễn sâu quá rồi!

Ánh mắt Tạ Sương Vu sáng rực, giọng điệu bâng quơ mang theo chút uy hiếp:  “Hay là… Hạ cô nương muốn xem ta cho nổ pháo hoa?”

Bao nhiêu chiêu đều không ăn thua, hắn bèn dứt khoát lộ bản tính.

Hạ Thanh Lê: “….”

“Được rồi, ta đọc.”

Không còn cách nào khác, nàng còn muốn sống.

Hạ Thanh Lê lập tức ngồi nghiêm chỉnh trước mặt hắn, mỉm cười lật mở thoại bản, bắt đầu hành trình đọc sách cho đại phản diện.

Ngay lúc ấy, tầm mắt bỗng tối sầm lại Tạ Sương Vu đưa tay đặt lên sách, che khuất tầm nhìn của nàng.

“Đọc sách, chẳng phải nên bắt đầu từ trang đầu tiên sao?”

Giọng nói có phần nghi hoặc, chất vấn, xen cả uy hiếp.

Hạ Thanh Lê đành lật lại trang bìa, mà trang bìa chính là tên sách.

Nàng nhắm mắt rồi mở ra, nhìn tới nhìn lui mấy lượt, rốt cuộc vẫn không thoát được.

“…Chấn kinh! Ta và Dao Trì Đế Cơ những đêm trăng mộng…”

Hạ Thanh Lê đọc xong nhan đề, cảm giác chính mình sắp nghẹt thở đến nơi, ai đó mau tới cứu nàng với!

 “Cái tên này thật thú vị.” Tạ Sương Vu nghe xong không có phản ứng gì lớn, chỉ nhẹ giọng cười: “Cô nương không thấy sao?”

Nàng chẳng thấy thú vị gì cả, chỉ thấy… xấu hổ đến mức muốn độn thổ thôi!

Nhưng cũng đành chịu, thời buổi này, không đặt tên sách lấp lửng chút thì chẳng ai buồn liếc mắt tới!

Hạ Thanh Lê chọn cách phớt lờ tên sách: “Hay là… ta với ngươi cùng xem phần nội dung đi? Chắc chắn sẽ thú vị hơn nhiều.”

Nói rồi, nàng lật sang trang đầu tiên.

Ngay giây tiếp theo, nàng liền vội vã gập sách lại.

Con ngươi run rẩy vì chấn kinh.

Ai đó nói cho nàng biết đi, vì sao quyển sách này lại là tiểu xuân thư? Hơn nữa, vừa mở đầu đã trực tiếp đi vào phần không thể mô tả, không có lấy một câu dẫn dắt!

Không ổn rồi.

Tàng thư các làm sao lại để lọt thứ này? Nhất định phải có người đứng ra chỉnh đốn mới được.

Nhưng lúc này không phải lúc để nghĩ mấy chuyện đó.

Vừa thấy đám chữ đầy mùi trần tục kia, mặt nàng như bốc cháy, giọng cũng run lên: “Hay là… đổi quyển khác nhé?”

Tạ Sương Vu ngẩng mắt: “Vì sao?”

Hạ Thanh Lê hít sâu, kiên định nói: “Vì không hay.”

Tạ Sương Vu chăm chú nhìn nàng: “Rõ ràng mới nãy còn nói nội dung thú vị, sao vậy? Lừa ta sao?”

Hạ cô nương cũng đâu ngờ, cái tên kia không phải chỉ là lấp lửng cho có, nó thực sự là lấp lửng đến tận ruột gan!

Ngón tay Hạ Thanh Lê run nhẹ: “Ngươi nhất định phải nghe quyển này à? Không thể đổi sao?”

 “Không thể.”

Hạ Thanh Lê: “……”

Được rồi.

Nàng hít một hơi thật sâu, cố trấn định tinh thần, tự nhủ: chỉ là một quyển tiểu xuân thư thôi, chưa chắc phản diện đã hiểu, chưa chắc đã ham mê nữ sắc. Hơn nữa, nàng có thể phớt lờ phần cảnh xuân, chỉ đọc phần cốt truyện.

Lần thứ hai nàng lật sách… xin lỗi, nàng đã quá xem trọng quyển sách này rồi nó hoàn toàn không có cốt truyện gì cả! Toàn bộ đều là cảnh xuân không thích hợp cho thiếu nhi!

Để tránh những đoạn quá mức trần tục, Hạ Thanh Lê đành vận dụng hết sức tưởng tượng, từ trong đó chắp vá vài câu, gượng gạo xâu chuỗi lại thành một thứ “tân văn học” có nội dung chính nghĩa diệt yêu trừ ma.

Quá trình đó quả là gian khổ. Khuôn mặt nhỏ của nàng nhăn nhúm đến không ra hình dáng, may mắn là hết một chương, Tạ Sương Vu cũng không phát hiện gì lạ, còn nàng thì ngày càng thành thạo.

Nàng rất bội phục bản thân, có thể chuyển hóa một quyển xuân thư thành truyện đuổi yêu bắt quỷ đầy năng lượng tích cực.

Duy chỉ có điều, việc này tiêu hao tinh lực quá mức, thế mà phản diện lại tỏ ra vô cùng thích thú, khóe môi luôn thấp thoáng ý cười.

Hạ Thanh Lê căn bản không biết mình đang đọc cái gì, nhưng nhìn thần sắc của đối phương, có vẻ biểu hiện không tệ.

Chỉ là, nàng cũng không phải sắt thép, thực sự không chống đỡ nổi nữa.

Mắt nặng trĩu, nàng rốt cuộc chống không nổi, vội nói: “Giờ cũng không còn sớm, hay là… ngươi nên nghỉ ngơi đi.”

Hắn ra vẻ tiếc nuối: “Vậy ngày mai cô nương còn đến không?”

Nàng gật đầu lia lịa: “Đến đến đến!”

Trải qua chuyện vừa rồi, nàng nào dám nói không, sợ chưa bước qua được ngưỡng cửa kia đã mất mạng rồi.

Khóe môi hắn khẽ nhếch, nụ cười mang theo hàm ý sâu xa: “Vậy thì… ta phải mong chờ rồi.”

Hạ Thanh Lê: “……”

Vất vả lắm mới rời được khỏi phòng, Hạ Thanh Lê vội vã hỏi hệ thống:  “Hệ thống, nhiệm vụ phụ có tiến triển gì không?”

[Hệ thống: Xin lỗi, không rõ đâu, mời ký chủ tự mình thăm dò.]

Biết ngay mà… nói cách khác, những gì nàng vừa làm rất có thể chẳng mang lại chút tiến độ nào.

Nàng vò đầu, quay đầu liếc lại.

Vừa nghĩ tới nội dung trong quyển sách kia là cả người lại rùng mình.

Hắn nói mong chờ… e là chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

Hay là… ngày mai khỏi đến luôn?

……

Ngày hôm sau, tuy Hạ Thanh Lê đã quyết không quay lại, nhưng vẫn giữ lời mà tìm một vị tiên sinh dạy chữ cho hắn.

Sắp xếp như vậy coi như cũng vẹn toàn.

Dẫu vậy, nàng vẫn lo bị phản diện tìm tới cửa.

Vừa ăn tối xong, Hạ Thanh Lê liền mau chóng trở về phòng, kiểm tra hết lần này đến lần khác cửa sổ và cửa chính đã đóng kỹ chưa, rồi mới leo lên giường.

………

Đối với Tạ Sương Vu, dĩ nhiên là đợi mãi vẫn không thấy Hạ Thanh Lê xuất hiện.

Đêm dài tĩnh mịch, buồn chán vô cùng.

So với thế này, nghe Hạ cô nương đọc thoại bản ngược lại còn thú vị hơn nhiều.

Trong gian phòng chỉ còn lại ánh nến lay lắt, hắn rảo bước ra ngoài.

Phía bên kia, Hạ Thanh Lê vừa mới nằm xuống, cửa sổ liền bị gió thổi mở.

Nàng đành bò dậy đóng lại, vừa quay người, lại một luồng gió lạnh lùa vào, cửa sổ lại bật mở lần nữa. Nàng lại chạy tới đóng, nhưng vừa đóng xong thì cửa… lại tiếp tục bật mở!

Không tin tà, Hạ Thanh Lê cứ thế qua lại giữa việc đóng cửa và bị gió phá cửa.

Cuối cùng, nàng hết chịu nổi, quyết định thử lần cuối, nếu lại mở thì mặc kệ.

Vừa định đóng lần chót, nàng bỗng liếc thấy ngoài cửa sổ có một bóng đen thoáng lướt qua.

Thân ảnh mơ hồ, Hạ Thanh Lê chẳng nhìn rõ gì, chỉ vội "rầm" một tiếng đóng sập cửa lại, trong lòng thầm cầu nguyện đừng xảy ra biến cố gì.

Tiếng gió đột nhiên lặng đi.

Nàng quay đầu lại không nằm ngoài dự liệu, biến cố vẫn xảy ra.

Cửa phòng rõ ràng vẫn đóng chặt, nhưng Tạ Sương Vu đã đứng ngay trước mặt nàng, khuôn mặt vẫn mang nụ cười hiền lành vô hại: “Hạ cô nương, đêm nay an lành.”

Không, nàng chẳng an lành chút nào hết!

Hắn là quỷ à? Đã đến thì đến, cần gì phải dọa người kiểu này?

Hạ Thanh Lê cố giữ bình tĩnh: “Ngươi tới là…”

Chưa kịp nói dứt câu, quyển thoại bản chưa đọc xong đêm qua đã nằm sẵn trên bàn, ý tứ không thể rõ ràng hơn.

“……”

Không ngờ, đại phản diện này lại kiên trì đến vậy.

 “Vì mãi không thấy cô nương, nên ta đành tự mình tới.” Tạ Sương Vu nói chuyện không nhanh không chậm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nàng:  “Quyển thoại bản này có tổng cộng hai trăm trang, hôm qua chỉ mới đọc được mười trang, vẫn còn… một trăm chín mươi trang chưa đọc, vậy nên tiếp tục chứ?”

Không biết chữ mà tính toán thì giỏi thật đấy.

Một trăm chín mươi trang? Sao ngươi không tính luôn cả dấu chấm dấu phẩy luôn đi?

Hạ Thanh Lê lập tức ngồi thụp xuống, gương mặt đau khổ:  “Ôi chao, ta đau bụng quá… hình như là bệnh cũ tái phát rồi…”

…………

(Chú thích bên lề): Nam chính không phải mù chữ, chỉ giả vờ thôi! 😭

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play