Mồng tám tháng Chạp, đêm.
Vùng hoang dã ngoại thành, âm khí dày đặc.
Một chiếc kiệu hoa đỏ được bốn tiểu quỷ khiêng trên vai.
Chúng tự do băng qua rừng rậm đầy gai góc, nơi chúng đi qua đều để lại ánh lửa u lam chớp lóe rồi nhanh chóng tắt lịm.
Bốn bề chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng leng keng phát ra từ chuông trên đỉnh kiệu, lẫn cùng tiếng gầm gừ của mãnh thú giữa rừng đêm, càng khiến người nghe rợn tóc gáy.
Chiếc kiệu hoa lắc lư nhưng khá vững vàng, ánh lửa u lam nhấp nháy như ánh đèn ma, gió lạnh từng cơn lướt qua, khiến quầng sáng lay động chiếu lên gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ.
Dưới lớp khăn hỉ đỏ phủ đầu, Hạ Thanh Lê thử nhấc tay.
Tay phải, không động đậy.
Tay trái, chẳng chút khí lực.
Ghế dưới thân vừa cứng vừa lạnh, nàng lặng lẽ cụp hàng mi dài, bóng mi đổ thành vầng trăng non nơi khóe mắt.
Do bị khăn đỏ che phủ, ngoài vùng chân còn thấy được, nàng chẳng nhìn ra thứ gì khác.
Thật đúng là xui xẻo.
Mấy tiểu quỷ kia đã rót khí quỷ vào người nàng, phong bế thanh âm và tứ chi, chỉ còn đôi mắt là còn chớp được đôi chút.
Kẻ thường gặp cảnh này e đã sợ hãi đến mất vía, vậy mà Hạ Thanh Lê không chỉ không hoảng loạn, trái lại còn hơi buồn ngủ sau quãng đường lắc lư kéo dài. Bởi nàng biết mình sẽ không chết, nam chính nhất định sẽ đến cứu nàng chỉ cần nàng không phá hỏng cốt truyện.
Buồn cười thật.
Nỗ lực không phải sở trường của nàng, nhưng... phó mặc buông xuôi thì ai mà không làm được?
Hạ Thanh Lê yên tâm nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh đã nhận ra một vấn đề nghiêm trọng hơn đã lâu như vậy rồi, nam chính vẫn chưa tới?
—
Nửa canh giờ trước, Hạ Thanh Lê xuyên thư.
Đầu đau như muốn nứt ra, mồ hôi lạnh túa đầy trán.
Hàng mi dài khẽ rung, nàng từ từ mở mắt, trước mặt hiện lên một tấm bảng trong suốt chỉ mình nàng thấy, lơ lửng giữa không trung.
【Hệ thống:Chúc mừng ký chủ được lựa chọn tiến vào thế giới 《Vô Ma》,ta là hệ thống được liên kết cùng ngươi, từ hôm nay trở đi, sẽ đồng hành cùng ngươi vượt mọi gian nan.】
Hệ thống?
Là cái gì vậy? Có ăn được không?
【Hệ thống:Xin chờ một chút, đang truyền tải cốt truyện chính.】
Vừa dứt lời, nàng liền cảm thấy đỉnh đầu như bị cưỡng ép mở toang, có thứ gì lạnh buốt dội vào, lập tức ngất lịm.
Trong mộng, nàng mơ thấy mình xuyên vào một quyển sách rồi bị buộc liên kết với cái gọi là hệ thống, hai mươi phút sau tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy bảng hệ thống sáng rực, lúc ấy mới vỡ lẽ—
Ồ.
Thì ra... tất cả đều là thật.
【Nhiệm vụ chính tuyến:Hoàn thành toàn bộ cốt truyện của nữ phụ.】
Nơi nàng đang ở hiện nay chính là thế giới trong một cuốn tiểu thuyết huyền huyễn, cốt truyện xoay quanh đôi nam nữ chính cùng nhau trừ yêu diệt quái, thăng cấp tu hành——《Vô Ma》。
Cốt truyện tuy đơn giản, nhưng vấn đề là một quyển truyện sao có thể chỉ có mỗi nam nữ chính? Cần có người thúc đẩy diễn biến, gọi là công cụ nhân vật.
Nguyên thân chính là như vậy.
Hạ Thanh Lê, nữ nhi độc nhất của tu chân thế gia Hạ gia ở Phượng Hoàng Thành, từ nhỏ đã mất mẫu thân, do gia chủ là phụ thân nàng một tay nuôi nấng. Chỉ có một nữ nhi, nên yêu chiều hết mực, thành ra nàng được nuông chiều đến sinh tính kiêu căng.
Một lần tình cờ, Hạ Thanh Lê được nam chính cứu, lại bị phong thái đặc biệt của hắn hấp dẫn, từ đó dây dưa không dứt, nhập vào nhóm nhân vật chính.
Thế nhưng nam chính vẫn là nam chính, thân tâm hắn chỉ dành cho nữ chính.
Nữ phụ xen vào chẳng những không chiếm được trái tim nam chính, trái lại về sau hoàn toàn trở thành công cụ thúc đẩy cốt truyện.
Lúc nam nữ chính tình chàng ý thiếp, nàng có thể biến mất; nhưng mỗi khi cần một kẻ đến để thúc đẩy tình tiết, nàng lại xuất hiện.
Có thể nói, nữ phụ này đã cống hiến một phần không thể xóa nhòa cho toàn bộ cốt truyện.
Hạ Thanh Lê không nhịn được trợn trắng mắt.
Tổng kết lại, nàng chẳng khác nào một viên gạch, chỗ nào cần thì đặt chỗ đó chi bằng nằm im không nhúc nhích.
【Nhiệm vụ phụ tuyến:Ngăn cản đại phản diện tàn sát nhân gian。】
Tạ Sương Vu, một đại ma đầu giết người không chớp mắt.
Tuy là nam phụ, nhưng lại là đỉnh phong chiến lực trong toàn truyện.
Không ai biết hắn là ai, đến từ đâu, chỉ biết hắn mang huyết mạch Ma Thần, bẩm sinh là ma chủng. Một khi ma cốt thức tỉnh, có thể hủy diệt hơn nửa giới tu chân.
Nếu nói mục tiêu của nam chính là trừ yêu cứu thế, thì hắn căn bản chẳng có mục tiêu nào.
Cốt truyện tuy đơn giản, nhưng vấn đề là một quyển truyện sao có thể chỉ có mỗi nam nữ chính? Cần có người thúc đẩy diễn biến, gọi là công cụ nhân vật.
Nguyên thân chính là như vậy.
Hạ Thanh Lê, con gái độc nhất của tu chân thế gia Hạ gia ở Phượng Hoàng Thành, từ nhỏ đã mất mẫu thân, do gia chủ là phụ thân nàng một tay nuôi nấng. Chỉ có một nữ nhi, nên yêu chiều hết mực, thành ra nàng được nuông chiều đến sinh tính kiêu căng.
Một lần tình cờ, Hạ Thanh Lê được nam chính cứu, lại bị phong thái đặc biệt của hắn hấp dẫn, từ đó dây dưa không dứt, nhập vào nhóm nhân vật chính.
Thế nhưng nam chính vẫn là nam chính, thân tâm hắn chỉ dành cho nữ chính.
Nữ phụ xen vào chẳng những không chiếm được trái tim nam chính, trái lại về sau hoàn toàn trở thành công cụ thúc đẩy cốt truyện.
Lúc nam nữ chính tình chàng ý thiếp, nàng có thể biến mất; nhưng mỗi khi cần một kẻ đến để thúc đẩy tình tiết, nàng lại xuất hiện.
Có thể nói, nữ phụ này đã cống hiến một phần không thể xóa nhòa cho toàn bộ cốt truyện.
Hạ Thanh Lê không nhịn được trợn trắng mắt.
Tổng kết lại, nàng chẳng khác nào một viên gạch, chỗ nào cần thì đặt chỗ đó chi bằng nằm im không nhúc nhích.
【Nhiệm vụ phụ tuyến:Ngăn cản đại phản diện tàn sát nhân gian。】
Tạ Sương Vu, một đại ma đầu giết người không chớp mắt.
Tuy là nam phụ, nhưng lại là đỉnh phong chiến lực trong toàn truyện.
Không ai biết hắn là ai, đến từ đâu, chỉ biết hắn mang huyết mạch Ma Thần, bẩm sinh là ma chủng. Một khi ma cốt thức tỉnh, có thể hủy diệt hơn nửa giới tu chân.
Nếu nói mục tiêu của nam chính là trừ yêu cứu thế, thì hắn căn bản chẳng có mục tiêu nào.
Trong mắt hắn, hết thảy đều theo tâm tình mà đến. Giết người là, hủy thế cũng là. Tựa hồ không hề có đồng cảm, lại thêm tính cách khó lường. Có lẽ một khắc trước còn xưng huynh gọi đệ, ngay sau đó đã có thể mỉm cười mà vặn gãy đầu người.
Có lẽ vì thiết lập quá ngầu, nên về sau nam nữ chính có cố gắng đến đâu cũng không thể vượt qua được hắn. Còn kết cục thì... chỉ có thể cùng phản diện đồng quy vu tận.
Người ta nói song tử vong cũng coi như HE*, vậy nên cũng chẳng tính là kết cục dở... cái quỷ ấy!
Rõ ràng là kết dở!
Hạ Thanh Lê quả quyết từ chối.
Lý do rất đơn giản: nàng không giỏi ứng phó với kẻ điên.
【Hệ thống:Nếu hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ giúp người thực hiện một tâm nguyện. Người có ba phút để suy nghĩ.】
“!”
Với thân phận một nhân viên văn phòng mưu sinh, làm công cho ai mà chẳng là làm công, điều nàng khao khát nhất chính là nghỉ hưu sớm.
Vậy nên đây mà hệ thống gì chứ? Rõ ràng là Thần Tài!
Hạ Thanh Lê: Ta làm được!
Ngay sau đó, hệ thống nhắc nhở: nàng đã chạm đến đoạn tình tiết đầu tiên từ lúc xuyên thưnam chính anh hùng cứu mỹ nhân, nguyên thân vừa gặp đã yêu.
Sau khi nam nữ chính gặp nhau, vì truy tìm ma khí của Quỷ vương Lê Sơn mà đến Phượng Hoàng Thành.
Nghe nói gần đây trong thành liên tiếp xảy ra quỷ sự, hai người liền tới Hạ phủ thăm dò, hy vọng thu thập được chút manh mối, bất ngờ phát hiện phong ma đại trận gần đây có dấu hiệu dao động.
Vì chính nghĩa, nam nữ chính quyết định ở lại hỗ trợ.
Cũng trong đêm đó, nguyên thân gặp phải Lê Sơn Quỷ vương nghênh thân, nói là nghênh thân, thực chất là vì tìm lò luyện đỉnh mà phái tiểu quỷ đi khắp nơi cướp nữ tử. Nguyên thân chính là bị bắt đi như vậy.
Trên đường bị hiến tế cho Quỷ vương, nam chính cảm ứng được khí tức yêu tà, đuổi theo rồi ngẫu nhiên cứu được nguyên thân.
Bị tư thế anh tuấn oai hùng của nam chính thu hút, nguyên thân lập tức động tâm.
Trên đây chính là toàn bộ đoạn cốt truyện.
Hạ Thanh Lê sớm nắm rõ trong lòng, làm tay dấu OK với hệ thống: “Chủ tử yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Nói thì nói vậy, nhưng tính đến giờ bị bắt cũng đã nửa canh giờ, nam chính sao còn chưa tới?
Nàng có thể nằm im mặc kệ, chẳng lẽ nam chính cũng nằm im?
Đáng hận.
Ngay lúc ấy, tiếng gầm gừ của dã thú bỗng tan biến, chỉ còn tiếng chuông leng keng vang vọng không dứt.
Điều này có nghĩa nàng đã đến gần hang ổ yêu quái.
Hạ Thanh Lê đành phải cố sức vùng vẫy, nhưng vừa hé miệng, liền ho khan phun ra một ngụm máu.
Mùi tanh tưởi nhanh chóng lan tràn khắp khoang miệng, tuy khó chịu, nhưng không phải vô ích nàng cuối cùng đã có thể mở miệng nói.
“Cứu mạng——!!”
Tiếng hét vừa rơi xuống, cơn đau dữ dội như tia sét đánh trúng, lan khắp toàn thân, nàng lập tức tối sầm trước mắt, ngất lịm.
Đến khi bị tiếng giao chiến kịch liệt đánh thức, mở mắt ra, nàng phát hiện kiệu đã bị lật úp.
Thân thể bất động, Hạ Thanh Lê chỉ có thể nằm nghiêng bất lực, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, cho đến khi gió mạnh thổi tung rèm kiệu, nàng mới lờ mờ nhìn thấy mấy bóng người…
Đen là mấy tiểu yêu bắt nàng, còn trắng...
Là nam chính!
Thật sự bị nàng kêu tới rồi?
Hạ Thanh Lê mừng rỡ, mắt trợn tròn.
Chỉ thấy Lục Tiêu Từ tung hoành giữa bốn yêu quái, dù đơn độc đối địch, nhưng vẫn không để chúng làm tổn thương được một sợi tóc, có thể thấy thực lực bất phàm. Chỉ có điều... tầm mắt hình như có vấn đề đến giờ còn chưa thấy nàng!
Hạ Thanh Lê gấp đến mức muốn phát điên, cố nhịn đau, lấy đầu gối dộng mạnh vào kiệu.
Nghe thấy động tĩnh, Lục Tiêu Từ quay đầu giữa lúc giao đấu, phát hiện không xa có một chiếc kiệu tan tác, bên dưới đè một người từng gặp mặt tại Hạ phủ chính là Hạ Thanh Lê.
“Hạ cô nương?” Lục Tiêu Từ kinh ngạc: “Sao lại là ngươi?”
Hạ Thanh Lê ra sức gật đầu.
Là nàng, chính nàng, ngoài nàng ra thì ai còn đen đủi đến mức ra cửa cũng bị yêu quái bắt đi?
Lục Tiêu Từ vừa ứng phó mấy yêu quái điên cuồng tấn công, vừa trấn an Hạ Thanh Lê.
“Hạ cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ cứu ngươi.”
Điều này thì Hạ Thanh Lê không lo, dù sao là nam chính, cứu người là kỹ năng cơ bản. Có điều, hắn nên được phát thêm đôi mắt, nàng thật sự sắp bị đè chết đến nơi rồi.
Có lẽ vì sự xuất hiện của nàng đã kích thích lòng chiến ý của Lục Tiêu Từ, hắn không còn chần chừ, lập tức thi triển mấy chiêu kiếm pháp vừa hoa mỹ vừa mạnh mẽ.
Thấy không đánh lại, vài tiểu yêu thà tự hủy thân để tránh bị bắt tra hỏi, trước khi chết còn không quên buông lời hăm dọa.
Ngay khoảnh khắc Lục Tiêu Từ chém hạ đám yêu quái, bảng hệ thống bán trong suốt của Hạ Thanh Lê lại hiện ra mấy dòng chữ…
【Hắn từ từ 【】 lại gần, rồi 【】 xuống trước mặt Hạ Thanh Lê.】
Chuyện này mà cũng coi như thu hoạch ngoài ý muốn ư?
Hạ Thanh Lê trầm ngâm giây lát.
Nếu không đoán sai, thì hệ thống muốn nàng điền vào chỗ trống, tự mình bổ sung phần tình tiết còn thiếu?
【Hệ thống: Thông minh.】
Trùng hợp thay.
Nàng vốn tốt nghiệp ngành Hán ngữ văn học.
Chuyên môn phù hợp, đãi ngộ hậu hĩnh đây quả thực là công việc trong mơ.
Hạ Thanh Lê lại hăng hái hẳn lên.
Nàng cẩn thận đọc kỹ đoạn văn còn dang dở kia, suy đoán ý tứ ẩn trong lời kể đã đến lúc phô bày trình độ văn học cao siêu của nàng rồi.
Ý tưởng lập tức hiện lên trong đầu, song trong lòng vẫn có đôi chút do dự.
Thật sự là ý này sao?
Tuy thỏa mãn yêu cầu của hệ thống, nhưng dường như có điểm gì đó… là lạ.
Hệ thống không lên tiếng, Hạ Thanh Lê đành coi như mình đã điền đúng.
Lục Tiêu Từ khẽ “chậc” một tiếng, vừa định tiến tới xem xét thương thế của Hạ Thanh Lê, thì một cơn gió lạ từ đâu ập đến, đẩy hắn trượt đi mà không cách nào khống chế, mãi cho đến khi dừng lại trước mặt nàng.
Lục Tiêu Từ cũng chẳng mấy bận tâm, chỉ tưởng là dư lực từ đám yêu quái trước khi chết lưu lại.
Công tử áo trắng, phong thần tuấn nhã, cử chỉ như ngọc, giữa muôn phần ôn hòa lộ rõ quan tâm, mỉm cười dịu dàng với nàng: “Hạ cô nương, cô…” không sao chứ?
Chưa dứt lời, một luồng lực lạ từ đâu kéo đến, hắn chỉ cảm thấy đầu gối bỗng mềm nhũn, rồi “phịch” một tiếng, quỳ sụp xuống đất trước mặt nàng.