Tô Thanh Mi khẽ sững người, trên gương mặt lộ ra chút ngạc nhiên, nhưng chỉ trong chớp mắt, vẻ dịu dàng quen thuộc đã nhanh chóng quay trở lại.
Cô nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười ấm áp rồi dịu giọng đáp:
“Sao thế? Không sao đâu mà. Tư Điềm chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được. Giờ chị không còn sợ ai đi tố cáo mình nữa rồi. Hơn nữa, những người sống trong khu này đều là bạn tốt cả, chắc chắn sẽ không làm ra mấy chuyện xấu xa như vậy đâu.”
Vừa nói, ánh mắt cô ánh lên vẻ yêu thương, rồi cô cẩn thận đưa tay vén nhẹ phần tóc mái lòa xòa trước trán Vương Tư Điềm. Mái tóc ấy đã dài quá mức, lại lộn xộn và không đều, gần như che kín đôi mắt to tròn, long lanh của cô bé.
Nhìn thấy vậy, Tô Thanh Mi âm thầm nghĩ bụng. Đợi về đến nhà, nhất định phải tìm ai đó có tay nghề một chút để tỉa gọn tóc cho cô bé này mới được. Chứ bản thân cô thì đúng là không khéo tay chút nào. Dù đã từng trải qua đủ kiểu thế giới, có học được vài kỹ năng, nhưng mấy chuyện như may vá hay cắt tóc vẫn là điều khiến cô đau đầu nhất.
Nghĩ vậy, cô cúi người xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mũm mĩm, trắng trẻo như bánh bao của Vương Tư Điềm. Hai chị em tay trong tay, sóng bước đi bên nhau, cùng hướng về nhà của Lâm Vân Thanh.
Khi đến trước cổng, Tô Thanh Mi giơ tay đẩy nhẹ cánh cổng gỗ đã có phần cũ kỹ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play