“Cô xem cô đã làm Kiều Kiều muốn khóc đến nơi rồi, mau xin lỗi đi!” Lưu Thanh Thanh kéo cao giọng, nhìn đôi mắt hoe đỏ của Trần Kiều Kiều mà tức giận nói.
Tô Thanh Mi chẳng buồn ngẩng đầu, hất mắt liếc cô ta một cái đầy khinh miệt:
“Cô bị thiếu não hay não nhỏ teo lại rồi à? Con mắt nào của cô thấy tôi bắt nạt cô ta?”
“Chẳng lẽ tôi không ăn đồ cô ta đưa thì là bắt nạt sao? Có điều luật nào quy định tôi phải nhận đồ của người khác à? Tôi từ chối mà cô ta lại làm ra vẻ như chịu tổn thương gì ghê gớm lắm, rốt cuộc là muốn làm trò gì?”  
Cô vừa ăn từng miếng thịt kho tàu trong hộp cơm vừa đáp lại thản nhiên, không thèm liếc nhìn đám người kia.
Đời này, bất kỳ ai cũng đừng mơ dùng đạo đức để trói buộc cô. Cô đã chẳng còn đạo đức để mà giữ nữa rồi.
“Thanh Thanh, thôi đi. Chắc Thanh Mi cũng không cố ý đâu.” Trần Kiều Kiều khẽ kéo tay áo Lưu Thanh Thanh, mắt cụp xuống nói khẽ.
Nhưng trong lòng cô ta lại rối như tơ vò. 
Trong sách rõ ràng miêu tả Tô Thanh Mi là một cô gái đơn thuần, dịu dàng, nói chuyện với ai cũng nhẹ nhàng, tuyệt đối không thể nào vừa lên tàu đã đánh người, càng không thể cư xử lạnh lùng như bây giờ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play