Tuyết Ảnh ngẩng đầu lên, như thể đang suy nghĩ nghiêm túc, rồi sau đó gật đầu mạnh một cái, tỏ vẻ đã hiểu ý. Với một sinh vật thông minh như nó, chuyện lùa thỏ hoang vào bẫy chẳng có gì là khó, thậm chí còn là sở trường của nó nữa kìa.
Nhìn Tuyết Ảnh hiểu chuyện như vậy, Tô Thanh Mi cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Được rồi, đi đi nhé. Nhớ cẩn thận đó!” Cô dặn dò xong thì Tuyết Ảnh đã hí hửng lao vút vào rừng, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Sau đó, Tô Thanh Mi lấy ra một lá bùa tàng hình dán lên người, rồi bảo 044 quét định vị vị trí hiện tại của Trần Kiều Kiều. Xác định phương hướng xong, cô lặng lẽ đi về phía đó.
Khi đến nơi, cô thấy Trần Kiều Kiều đang đứng cạnh Trương Quế Hoa, hai người mặt nhăn mày nhó, đang cố sức khuấy đống phân trong một hố phân rộng cỡ năm mét. May mà hố này không sâu lắm, chỉ cần mỗi ngày có người đến đảo lên để giữ cho nó luôn tươi mới.
Trần Kiều Kiều vừa làm vừa nghiến răng mắng chửi Tô Thanh Mi, nhưng vì cô đang tàng hình và có đeo mặt nạ chống độc nên nghe rõ mồn một từng câu chữ độc địa.
Trương Quế Hoa cũng nghe thấy nhưng chẳng buồn hưởng ứng. Không phải chị ta sợ Tô Thanh Mi trả thù, mà bởi cái mùi trong hố phân này thực sự quá khủng khiếp, chị ta vừa làm vừa nôn khan, nước mắt nước mũi giàn giụa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT