Vương Tư Điềm luôn quấn quýt bên cạnh Tô Thanh Ngọc, đôi mắt to tròn cứ đảo tới đảo lui, mong tìm được việc gì đó để giúp đỡ.
“Tư Điềm, em giúp chị lau chiếc xe đạp nhé. Lau xong thì ăn táo đi, ăn ở đây luôn.” Tô Thanh MI lạnh mặt nói, nhưng thực ra trong lòng đang suy tính. Cô biết nếu đưa đồ ăn cho hai đứa mang về, dễ bị người khác để ý. Với lại, Tư Điềm chắc chắn sẽ lại mang chia cho ông ngoại và cụ Cố, như thế chẳng giúp được mấy. Thà để hai chị em ở lại ăn tại đây còn hơn.
Huống hồ, nếu có ai thấy cũng chẳng sao. Dù sao nhà Vương Tư Điềm cũng đã bị quy kết tội rồi, bây giờ giúp đỡ hai đứa trẻ mồ côi, sẽ chẳng ai dám nói cô tiếp tế cho phần tử tư sản gì cả. Tư Điềm với em trai nghèo đến sắp chết đói rồi, ai mà còn nhìn ra được tư sản trong bọn nhỏ nữa?
“Dạ được ạ!” Cô bé nghe thấy có việc để làm thì đôi mắt sáng rực lên, vui vẻ chạy đến lấy khăn lau ở chỗ Tô Thanh Ngọc. Được chị giúp lấy thêm một chậu nước, cô nhẹ nhàng ôm chậu bước đến góc sân, nơi chiếc xe đạp đang dựng sát tường.
Vương Thư Hàn cũng lon ton chạy theo, ngồi xổm bên cạnh chị. Nhìn chị lau xe cẩn thận, cậu cũng bắt chước, chủ động đòi giúp giặt khăn. Hai chị em phối hợp rất ăn ý, nhìn mà khiến người khác thấy ấm lòng.
Tiếng còi tan làm vang lên ba hồi liên tiếp, chẳng mấy chốc ngoài cổng đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Nóng chết đi được ấy!” Lý Chiêu Đệ vừa bước vào sân vừa than thở. Hôm nay cô làm việc đến mệt rã rời, gần như không nghỉ ngơi phút nào, cắm đầu cắm cổ nhổ cỏ dại hết cả đám ruộng mà cô và Lâm Vân Thanh được phân công. Kết quả cô được tận mười điểm công!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT