Nghe xong câu nói kia, Lâm Vân Thanh lập tức dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Kiều Kiều. Còn Trần Kiều Kiều thì chẳng hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn nở một nụ cười đầy đắc ý, như thể đang cười nhạo Lâm Vân Thanh là đồ ngốc.
“Trần Kiều Kiều, cô nên ra nắng nhiều một chút.” Lâm Vân Thanh khẽ cong môi, giọng điệu thong thả nhưng đầy ẩn ý, quay đầu nhìn Trần Kiều Kiều với vẻ mặt như đang nhìn một chuyện cười.
“Hả?” Trần Kiều Kiều thoáng sững người, rõ ràng không hiểu câu nói chẳng đầu chẳng đuôi ấy có ý gì.
Thế nhưng, cô còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Vân Thanh đã lạnh nhạt buông thêm một câu châm biếm sâu cay: “Vì nếu cô đen đi rồi, sẽ không ai nói cô là ngu ngốc* nữa nữa.”
*Chơi chữ 白痴 [ báichī ] ngu ngốc. Trong đó 白 [ bái ]= "trắng" , 痴 [ chī ] = "si ngốc, đần độn". Ghép lại theo mặt chữ: "trắng + ngốc" = người ngốc trắng → người ngốc da trắng
Nếu Trần Kiều Kiều đen hơn đi (do phơi nắng), thì không còn "trắng" nữa → không còn "白痴" → sẽ không bị gọi là đồ ngu nữa.
Giọng cô không lớn, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe rõ. Ngữ khí bình thản, nhưng lại chứa đầy sự mỉa mai khiến người nghe phải rùng mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT