Lý Lập Phàm lúc này ngoài ái náy, trong lòng còn rối như tơ vò.
Trời xa đất lạ, mọi thứ mơ hồ, thứ duy nhất cậu có thể dựa vào chính là đoàn phim xuyên không cùng nhau.

Cậu tự biết mình có chút lanh chanh chơi chút tiểu xảo, nhưng nào có gan một thân một mình mạo hiểm ngoài đời như vậy chứ! QAQ

Bây giờ thì hay rồi, bị một người xa lạ không biết là thần tiên hay ác quỷ  dẫn đi, còn bị tách khỏi đồng bọn, Lý Lập Phàm lo tới mức lòng như lửa đốt.

“Vừa nãy công tử nói ‘chúng ta’... Hóa ra không phải chỉ có một mình?”
Vương Văn Thiện liếc nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu, ánh mắt lấp lóe, khẽ cười hỏi:
“Có phải còn có... tùy tùng đi cùng?”

Lý Lập Phàm cố gắng nặn ra một nụ cười tự nhiên:
“A, không... không hẳn là tùy tùng, mà là...”

Nói đến đây cậu lại nghẹn.

Xin hỏi, làm thế nào để giải thích với một người cổ đại rằng cái gọi là "đoàn phim" chính là một tổ chức gồm đạo diễn, biên kịch, quay phim, diễn viên, trợ lý, kỹ thuật, makeup... chuyên đi dựng chuyện lừa khán giả?

Vương Văn Thiện lại gật gù như đã hiểu, ánh mắt hiện lên tia thông cảm:
“À, là... người nhà hả?”

“À… ừm.”
Lý Lập Phàm nhăn nhó một lúc, cuối cùng gật đầu đại — dù sao mấy người đó cũng toàn gọi đạo diễn là “ba” cả mà, vậy coi như nhận họ hàng cũng không sai biệt lắm...

Cậu nhìn nhìn ra ngoài cửa xe, trong lòng thấp thỏm, liền muốn vén rèm lên xem thử, mong ngóng có thể thấy bóng dáng đoàn phim còn đuổi theo phía sau.
Xe ngựa chạy chậm vậy mà, chắc không đi được quá xa…

Nhưng tay vừa với đến tấm màn thì bị Vương Văn Thiện nhẹ nhàng ngăn lại:
“Trời hanh khô bụi bặm, bên ngoài gió lớn, công tử cẩn thận tro bụi làm dơ dung mạo.”

Lý Lập Phàm chỉ có thể gượng cười:
“Tôi… tôi chỉ muốn xem là đi tới đâu rồi... Có phải còn gần sườn núi không...”
Mấy người đạo diễn còn đang ngồi xổm phơi nắng xa tít sau lưng kìa!

Vương Văn Thiện hơi nhíu mày, hỏi dò:
“Công tử chẳng phải người vùng này đúng không? Nơi heo hút này, e là không sinh được người tuấn tú như công tử đâu.”

Nói rồi lão khẽ vuốt chòm râu, ánh mắt cười tủm tỉm lại lần nữa dán chặt lên người Lý Lập Phàm:
“Tiện thể xin hỏi quý danh công tử là chi?”

Nguy rồi —
Hỏi thân phận thật rồi!

Nhưng lần này Lý Lập Phàm không hề hoảng, vì cậu còn có... nhân vật thiết lập mà đạo diễn biên sẵn!

Cậu lập tức điều chỉnh sắc mặt, sâu sắc thở dài một tiếng, nâng cằm lên 45 độ, đôi mắt đượm vẻ tang thương, giọng nói chậm rãi, thong thả mà ưu thương:

“Ta họ Lý, tên Lập Phàm. Du học xa nhà, chẳng may gặp nạn sơn phỉ… lưu lạc đến nơi đây…”

Câu thoại vừa ra khỏi miệng, chính cậu còn muốn tự tặng mình một cái cúp ảnh đế.
Đạo diễn mà nghe được chắc sẽ cảm động phát khóc.

Lý Lập Phàm diễn đến nhập vai, càng diễn càng hăng, lại còn thêm mắm dặm muối mà kể lại thân phận đạo diễn biên kịch cho mình.
Từ thần sắc, ngữ điệu, ánh mắt, đều mang theo bi thương cùng bất khuất y như thật.

Nhưng Vương Văn Thiện  sau khi nghe xong thì mặt mày... càng lúc càng kỳ quái.

Hắn cau mày suy nghĩ:
Tiểu công tử này nói chuyện thì cũng có vẻ lưu loát đấy… Nhưng mà thần sắc thì lạ quá — rõ ràng không có tí gì là kinh hoàng, sợ hãi sau khi bị bắt cóc cả. Đang hù ai vậy?
Lại nói, người như vậymỹ mạo nổi bật thế này, đám sơn phỉ kia còn cho chạy dễ dàng sao? Không bắt ép làm áp trại phu nhân cũng phải giữ lại đòi tiền chuộc chứ.

Tóm lại, một màn bi kịch vừa rồi của Lý Lập Phàm... Vương Văn Thiện không tin nửa chử.

Hắn vừa âm thầm phán đoán, thì thấy Lý Lập Phàm biểu cảm lại thay đổi: lần này rõ ràng mang theo vài phần sốt ruột, lo lắng thật sự.

“...Loạn lạc giữa đường, ta bị lạc mất với người nhà. Có khi bây giờ họ còn đang tìm ta gần đây cũng nên!”
Lý Lập Phàm nhìn hắn, hai mắt sáng rực như nai con ngóng chờ:
“Đa tạ Vương đại nhân ra tay tương trợ, nhưng ta thật sự phải quay lại tìm bọn họ. Làm ơn cho ta xuống xe đi ạ!”

Vương Văn Thiện vừa vuốt râu, vừa cười:
“Ồ, cái này...”

Ánh mắt hắn liếc qua gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Lý Lập Phàm, thầm đánh giá một lượt.

Gương mặt ấy... đúng là trời sinh để mê người.
Làn da mịn màng, môi hồng răng trắng, ánh mắt long lanh ánh nước như biết nói, rõ ràng là công tử con nhà giàu được nuôi nấng tỉ mỉ.
Vẻ ngoài đúng là tú sắc khả xan, nhìn mà thèm nhỏ dãi.

Nếu không phải lão tử không có sở thích... ấy ấy… chậc chậc chậc...
Hắn cười đến mức ánh mắt cong thành hình nguy hiểm.

Lý Lập Phàm thấy hắn ánh mắt bắt đầu biến dị, lập tức cả người dựng tóc gáy, một trận da gà chạy rần rần từ cổ tới gót chân.
Cậu khóc không ra nước mắt, cái vị này chắc chắn không có ý tốt.

Cậu lập tức rụt về phía góc xe, vẻ mặt hoảng sợ, chỉ thiếu nước gào lên:
“Đạo diễn cứu con!!!”

May mà lúc này Vương Văn Thiện dường như cũng ý thức được ánh mắt mình vừa rồi có phần đáng khinh, liền nhanh chóng giả vờ ho khan, thu lại biểu cảm, mặt đổi sang tươi cười hiền lành.: “Công tử đừng lo, đi thêm một đoạn nữa, khoảng ba mươi phút nữa là đến Đông Mông trấn. Biết đâu gia đình công tử đã tới trấn trước rồi, ngài xem —”

Hắn nói xong, lập tức xốc màn xe lên, nổi giận bĩu môi, ý bảo Lý Lập Phàm đi ra ngoài xem thử.

Xe ngựa tiếp tục di chuyển qua những dãy núi rừng, không lâu sau, trước mắt bỗng trở nên rộng rãi, thoáng đãng. Lý Lập Phàm đứng dậy, cẩn thận quan sát phía trước, quả nhiên nhìn thấy một ngôi trấn nhỏ đang ẩn hiện, người ra kẻ vào tấp nập.

Lý Lập Phàm vui mừng khôn xiết, hóa ra trấn này gần vậy sao!

Tuy nhiên, có một vấn đề. Nếu là như vậy, thì bọn họ đã đi sai đường một đoạn rồi!

Hắn lại nhìn kỹ, nhận ra rằng dân cư đông đúc như vậy là vì con đường họ đang đi qua là đường núi khó đi, người dân chỉ có thể đi lối tắt để tiết kiệm sức lực. Hơn nữa, trấn nhỏ này chủ yếu là người từ các thôn xung quanh tụ tập lại, đi qua những con đường tắt, ít người đi trên con đường chính.

Đột nhiên, Lý Lập Phàm chớp mắt, rồi quay lại nhìn về phía Vương Văn Thiện. Khi Vương Văn Thiện chưa kịp phản ứng, hắn liền nhảy xuống xe, bước tới phía trước rồi vươn cổ nhìn ra ngoài, sau đó… chỉ thấy mặt hắn đầy bụi.

Vương Văn Thiện lúc đầu nghĩ hắn muốn nhảy xuống xe, ngạc nhiên một chút, định với tay ngăn cản, nhưng không ngờ Lý Lập Phàm lại tự mình quay lại. Hắn thở dài trong bụng, đang định hỏi thì…

Lý Lập Phàm mở miệng: “A, phi phi phi, bụi bẩn nhiều thế này, dính đầy hết mặt ta rồi!”

Vương Văn Thiện: “……”

Công tử đẹp đẽ mà lại thốt ra những lời thô tục như vậy, điều này làm Vương Văn Thiện ngạc nhiên không ít. Trong lòng hắn không khỏi suy đoán: "Công tử này tuy có vẻ đẹp, nhưng có lẽ xuất thân từ gia đình thương nhân bình dân, nên mới ăn nói thô thiển như thế. Điều này có thể có lợi cho kế hoạch của ta."

Vương Văn Thiện thoáng suy nghĩ, nhíu mày rồi lại giãn ra, cười nói: “Ta đã nhắc ngài rồi, bên ngoài đầy bụi mà…”

Chưa kịp dứt lời, hắn lại thấy Lý Lập Phàm tiếp tục chui ra ngoài.

Vương Văn Thiện: “??”

Lý Lập Phàm cứ thế liên tục ra ngoài, xem xét một hồi rồi lại tránh bụi, rồi lại ló đầu ra xem tiếp, làm đi làm lại năm lần bảy lượt. Cuối cùng hắn cũng ngừng lại, nhếch miệng cười.

Vương Văn Thiện im lặng nhìn Lý Lập Phàm, trong lòng thầm nghĩ: "Dù biết hắn không phải muốn nhảy khỏi xe, nhưng hành động kỳ lạ này thật sự khiến người khác khó hiểu."

Không chỉ vậy, vì Lý Lập Phàm liên tục cúi người ra ngoài, chiếc áo hắn mặc vô tình bị kéo lên, để lộ ra đôi giày dưới chân.

Vương Văn Thiện không thể không nhìn chằm chằm vào đó, sau khi nhìn rõ, hắn không khỏi ngạc nhiên khi phát hiện đôi giày của Lý Lập Phàm thật sự rất xấu xí và kỳ quái!

Quả thật, Vương Văn Thiện cảm thấy đau lòng. Một công tử đẹp đẽ như vậy, sao lại mang đôi giày xấu xí như thế chứ?

Dù sao thì, giày có thể thay, còn người vẫn đẹp. Hắn đành tạm thời bỏ qua chuyện đó.

Tuy nhiên, Vương Văn Thiện lại tò mò về hành động kỳ quái của Lý Lập Phàm. Liệu có phải gia đình hắn đang đuổi theo sau không? Vậy là hắn cũng tò mò liếc nhìn ra ngoài. Nhưng phía bên này, hắn chẳng thấy gì, chỉ có bụi đường bay mù mịt.

Mặc dù xe ngựa di chuyển chậm, nhưng người và xe ngựa khá đông, lại lâu không có mưa, mặt đường khô ráo nên bụi bẩn vẫn bay lên không ít.

Vương Văn Thiện lấy khăn tay lau mặt, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Lý công tử… Ngài thực sự đang nhìn cái gì vậy?”

Lý Lập Phàm mỉm cười đáp lại: “Vương đại nhân nói đúng, phiền toái Vương đại nhân đã giúp tôi một đoạn đường. Đến trấn trên rồi, tôi sẽ tìm người nhà của mình.”

Nói xong, hắn tựa lưng vào vách xe ngựa, vẻ mặt hoàn toàn thoải mái, không chút lo lắng hay hối hận. Thậm chí trong lòng hắn còn thầm cảm ơn sự thông minh và sáng suốt của mình.

Đạo diễn quả nhiên là người thông minh và bình tĩnh, đã mang theo đoàn người đuổi phía sau. Ha ha ha!

Vậy là, hắn không cần phải xuống xe ngựa nữa. Dù sao thì, bắt hắn đi bộ là không bao giờ, cả đời này cũng đừng hòng nghĩ đến!

Mọi người cố lên!

……

Cố lên cái rắm á!

Lý Lập Phàm có thể nhìn thấy ở phía sau, thì một nhóm người đang đuổi theo xe ngựa của hắn, lại còn có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm. Đương nhiên cũng nhận ra cái đầu ló ra khỏi xe.

Ngay lập tức, bọn họ nổi giận!

“Rõ rành rành! Chắc chắn hắn thấy chúng ta!”

“Hắn đang cười đấy! Không những không xuống xe, mà còn cười nữa!”

“Thằng nhóc này quả nhiên cố ý!”

“Dựa vào cái gì mà hắn ngồi xe ngựa còn tôi phải đi bộ? Không công bằng!”

Mặc dù biết rằng dù Lý Lập Phàm có xuống đi bộ cùng bọn họ thì tình hình cũng không thay đổi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu!

Cả đoàn phim xuyên không vào cổ đại, sao hắn có thể ngồi xe trong khi bọn họ phải đi bộ?

Ngồi xe thì thôi đi, còn ló đầu ra chọc tức bọn họ!!

Lúc này, trong số những người đi cùng, trừ Từ Hàn vì thân thể rắn chắc và Diệp Thanh Thanh vì còn trẻ khỏe, những người còn lại đều mệt đến thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt thì xám xịt, sức lực gần như cạn kiệt.

Trong số đó, đặc biệt là Tôn Đống, người chịu khổ nhất. Hắn phải mang một chiếc máy quay rất nặng trên vai. Vốn dĩ cái thiết bị này rất quý giá, nhưng hắn lại không yên tâm để người khác khiêng, đương nhiên, cũng chẳng ai muốn. Vì thế, tất cả tổ phim nhìn cảnh hắn mang thiết bị nặng nề này xuyên không theo.

Tôn Đống giờ thở dốc, gần như muốn buông ra lời thô tục: “Mẹ kiếp… Sao lại xuyên không mà còn mang theo cả cái… nặng như thế này!”

Diêu Trì, mặc bộ trang phục dày nặng, vốn đã mệt mỏi rã rời, giờ cũng không thể chịu nổi nữa: “Nếu biết như vậy thì tôi đã giả vờ bất tỉnh luôn rồi… Cho hắn ngồi xe ngựa là quá lãng phí! Không biết ưu tiên phụ nữ sao?! Để tôi, một mỹ nữ, phải chịu khổ như thế này, Lý Lập Phàm thật sự là đồ chó chết!”

Đạo diễn cũng mệt đến thở hổn hển, nhưng hắn vẫn không quên khích lệ cả đoàn, động viên mọi người tiếp tục cố gắng: “Xe ngựa sắp rẽ rồi, không xa nữa đâu! Các người kiên trì một chút nữa! Từ Hàn, giúp Tôn Đống mang bớt chút đồ! Thanh Thanh, đỡ Diêu Trì một chút! Mọi người, cố lên, đuổi theo Lý Lập Phàm, chọc cho hắn tức đi!”

Nhờ lời động viên của đạo diễn, cả đoàn phim như được tiếp thêm sức mạnh, người giúp đỡ người, cố gắng bước về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy một tòa trấn nhỏ ở đằng xa!

Đoàn phim hầu như muốn rơi nước mắt, vừa mừng vừa khóc.

Nhưng ngay lúc này, đạo diễn lại đột ngột dừng lại.

Cả đoàn: “???” Mọi người đều dừng lại theo, thở hổn hển và nhìn đạo diễn với vẻ mặt đầy thắc mắc.

Đạo diễn nhìn về phía trước, rồi quay lại với vẻ mặt nghiêm túc: “Không ổn.”

Cả đoàn: “???” Chuyện gì không ổn vậy?

Đoàn phim vẫn không hiểu, mặt đầy dấu chấm hỏi.

Đạo diễn nghiêm túc, đau khổ nói: “Tôi không có trang phục diễn!”

Cả đoàn: “……”

Một lúc sau, mọi người mới hiểu ra và phản ứng mạnh mẽ: “!!!”

Đạo diễn nhìn những diễn viên không có trang phục, rồi nhìn về phía xa, nơi trấn nhỏ đang có rất nhiều người ra vào — trang phục và ngữ khí cực kỳ nghiêm túc: “Chúng ta mà cứ thế chạy ra ngoài, sẽ bị người ta tưởng là mắc bệnh tâm thần mất!”

Một vài nhân viên phía sau màn hình cũng không mặc trang phục diễn, liền lên tiếng: “Vậy giờ phải làm sao?”

Có người há hốc mồm: “Chạy mệt sống mệt chết suốt nửa ngày, chẳng lẽ phải dừng lại ngay đây luôn sao?”

Có người rên rỉ: “Không được rồi… Tôi mất nước quá nhiều, khát sắp chết luôn rồi!”

Một vài người khác thì vừa thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ sắp được nghỉ. Nhưng chưa kịp vui mừng, đạo diễn đã nhìn bọn họ, giọng điệu vẫn nghiêm túc như cũ:

“Đừng vội vui mừng quá sớm!”

Cả nhóm cười gượng gạo, nụ cười như đông cứng trên mặt: “???”

Đạo diễn hừ lạnh một tiếng: “Trang phục diễn chỉ là phục trang quay phim thôi, chưa chắc đã phù hợp với tiêu chuẩn thời trang của thời đại này.”

Những người đang mặc phục trang quay phim lập tức kinh hãi: “!!” Đồng loạt cúi đầu kiểm tra lại chính mình.

Diêu Trì trợn trắng mắt, không nhịn được bật lời phàn nàn: “Đạo diễn, anh có thể một lần nói hết cho rồi được không? Có phải thấy chúng tôi lúc thì căng thẳng, lúc thì hy vọng vui lắm đúng không?! Vốn dĩ đã kiệt sức, nghe anh nói tôi càng mệt hơn! Còn cái gì mà tiêu chuẩn thời đại, nghe thật tà đạo!”

Vừa nói, cô vừa định ngồi bệt luôn xuống đất để tiết kiệm chút sức lực, mặc kệ đất dơ hay không.

May mà Diệp Thanh Thanh vội đỡ cô lại: “Đừng nha Diêu tỷ, bộ đồ của chị đẹp như vậy mà ngồi xuống là hỏng hết!”

Đạo diễn thở hồng hộc, lau mồ hôi, cố giữ vẻ nghiêm túc: “Tôi mệt quá chứ sao…”

Người luôn điềm tĩnh như Từ Hàn cũng bắt đầu sốt ruột, vừa cười khổ vừa nói: “Trương đạo, ngài học rộng hiểu nhiều, thông kim bác cổ, tình huống trước mắt thế nào ngài chắc chắn có cách. Mau nói đi, đừng để chúng tôi sốt ruột nữa!”

Lời này rất đúng, mọi người đồng loạt gật đầu, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía đạo diễn.

Dưới ánh nhìn chăm chú của cả đoàn, đạo diễn cuối cùng cũng lấy lại hơi, đứng thẳng người dậy, theo thói quen gõ nhẹ bút chì lên quyển sổ tay:

“Cách thì có. Chính là để mấy người đang mặc trang phục diễn—”

Hắn chỉ vào Diêu Trì, Từ Hàn và vài người khác — “Đi vào trấn trước, tìm cách xoay vài bộ quần áo dân thường mang về cho mọi người. Chờ chúng ta thống nhất trang phục rồi, cả nhóm mới cùng vào trấn được.”

Có người lập tức kêu lên một tiếng: “Đạo diễn, kế hoạch này nghe quen lắm nha…”

Lúc trước khi hỏi đường cũng là dùng kế này: phái mấy người mặc đồ ‘giả cổ đại’ ra ngoài tìm hiểu, rồi đem tin tức mang về cho cả đoàn.

Mà kết quả thì sao? Lý Lập Phàm cái tên đó bỏ rơi bọn họ, một mình leo lên xe ngựa!

Đôi mắt đẹp của Diêu Trì sáng rực lên, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn. Cô giơ tay lên, ống tay áo rộng rũ xuống, để lộ làn da trắng mịn như tuyết: “Cách này hay đấy, để tôi đi!”

Đạo diễn liếc cô một cái, lập tức lắc đầu dứt khoát: “Không được!”

Diêu Trì bất mãn phản đối: “Tại sao chứ?!”

Đạo diễn chỉ vào cô, nghiêm túc nói: “Cô nhìn lại mình đi, đang mặc phục trang quay phim, lộng lẫy, quý phái, váy dài tay rộng, tà váy còn kéo lê phía sau… Nhìn thế nào cũng không giống người dân bình thường! Người bình thường đâu có mặc thế này đi dạo phố? Huống chi, hiện tại ta còn chưa xác định đây là triều đại nào. Nếu trang phục sai thời kỳ, bị xem là lạc điệu hay phạm kiêng kỵ gì đó thì to chuyện đấy!”

Từ Hàn liếc nhìn cô một cái, gật đầu đồng tình: “Cũng đúng, bộ đồ này phiền phức quá. Diêu Trì đi bộ còn phải tự xách váy, không thì sẽ vấp ngã. Quả thật không tiện.”

Diệp Thanh Thanh cũng bật cười: “Diêu tỷ, chị chẳng lẽ định vừa xách váy vừa phô hai cái chân trần đi vào trấn? Nơi này là cổ đại đó, bị nói đồi phong bại tục thì sao?”

Đạo diễn tiếp lời: “Bị nói thì còn nhẹ, sợ là gặp phải mấy tên khinh nam bá nữ thì nguy.”

Vừa nghe đến đây, ánh mắt mọi người đều không hẹn mà cùng dồn về phía Diêu Trì.

Dù có trải qua cả ngày vất vả lăn lộn, vị đại mỹ nhân này vẫn da trắng, mặt xinh, khí chất tỏa sáng, nổi bật giữa đám đông. Nói trắng ra là: quá chói mắt.

Diêu Trì nhìn mọi người nhìn mình, lại nhìn lại bản thân, xách xách váy, sờ sờ mặt, cuối cùng đành dựa vào người Diệp Thanh Thanh, buông một câu ai oán: “Ai, cũng chỉ vì tôi quá xinh đẹp.

Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng quyết định phái Từ Hàn và Diệp Thanh Thanh vào trấn lo chuyện trang phục. Một người thì trầm ổn, đáng tin, người kia thì dịu dàng, khí chất thanh tú, mà phục trang của hai người cũng không quá nổi bật. Quan trọng hơn hết, chỉ còn hai người bọn họ là còn đủ sức.

Đạo diễn nghiêm giọng dặn dò: “Lúc vào trấn để ý xem có bị kiểm tra hộ tịch hay không, nói chuyện phải thận trọng, học theo cách hành xử, ngôn ngữ của người dân nơi đó. Ngàn vạn lần đừng để người ta phát hiện hai người là người không có hộ khẩu.”

Hai người gật đầu. Từ Hàn nghiêm túc nói: “Yên tâm đi đạo diễn, chúng tôi biết nặng nhẹ.”

Đạo diễn đột ngột đổi giọng, nghiêm mặt nói: “Còn điều quan trọng nhất chính là hành động phải nhanh! Mặt trời sắp lặn rồi, trời tối đến nơi. Tuyệt đối đừng học cái tên Lý Lập Phàm kia, vừa đi là không quay lại bỏ mặc chúng ta ở đây!”

Lời này đúng là nói trúng tâm can mọi người, ánh mắt cả đám lập tức như dao phóng tới hai người, khiến họ lạnh cả sống lưng.

Hai người vội vàng tỏ lòng trung thành: “Không đâu không đâu! Chúng tôi nhất định sẽ quay lại nhanh chóng, nhất định!”

Mọi người đồng thanh: “Thề đi!”

Từ Hàn & Diệp Thanh Thanh: “……”

Cuối cùng, dưới ánh mắt cảnh giác như hổ rình mồi của cả đoàn, hai người đành giơ tay phát thệ, cam đoan tuyệt đối không bỏ rơi mọi người.

Thề được cái gì là bọn họ phải thề hết, đại khái như là cái tâm lý có tác dụng.

Cả đoàn nhìn theo bóng Từ Hàn và Diệp Thanh Thanh bước nhanh về phía cổng trấn, rồi từng người oặt oài ngã xuống đám cỏ ven đường. Mặt trời đã ngả về tây, còn bọn họ thì như thể những kẻ bị bỏ rơi nơi chân trời góc bể…

“Bốp!”

Một tiếng đập giòn tan vang lên. Trợ lý đạo diễn – Mã Đa Hâm tự vả mình một cái rõ đau, đập chết con muỗi vừa đốt mình, rồi gãi gãi tay, sau đó ngồi xổm xuống cạnh đạo diễn.

Anh ta bật ra một câu hỏi đau đáu từ tận đáy lòng:
“Đạo diễn, chúng ta thảm đến mức này, có phải là hơi quá không?”

Xuyên không thì xuyên không, nhưng cái kiểu mở đầu chó má như vậy là sao? Phim truyền hình cũng không dám diễn thế này! Bọn họ đã tạo nghiệt cái gì mà phải chịu cảnh ngược tâm thế này hả?!

Ngược đến mức… người nghe cũng phải rơi lệ.

Đạo diễn quay sang nhìn anh ta, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi gật đầu, giọng nói đầy tang thương:
“Thảm thật.”

Chỉ một chữ “thảm” thoát ra khỏi miệng đạo diễn, cả đoàn như được châm ngòi cảm xúc, đồng loạt ngã vật xuống cỏ, nằm la liệt bảy người tám hướng, tiếng than vãn vang lên không dứt:

“Quá thảm!”

“Thảm không nỡ nhìn!”

“Cực kỳ bi thảm!”

“Sao lại có cái ‘thảm’ đỉnh cao như vậy cơ chứ!!…”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play