Edit: Vợ iu Neji

Trời xanh mây trắng, giữa mùa hạ, tại vùng núi hoang vắng, từ đầu con đường quan đạo rộng lớn, một chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi tới, theo sau là mấy hộ vệ cưỡi ngựa hộ tống.

Ở phía bên này, trên sườn núi rậm rạp cây cối, một nhóm người đang ẩn nấp trong bụi cỏ, lặng lẽ nhìn trộm về phía chiếc xe ngựa.

Bọn họ đủ mọi độ tuổi, nam nữ đều có. Trang phục và kiểu tóc khác nhau hoàn toàn: người mặc y phục cổ trang, tóc dài búi cao kín mít từ đầu đến chân; người lại để tóc ngắn, mặc áo quần hiện đại, tay chân để trần – trông cực kỳ lạc quẻ.

Lúc này, cả nhóm đang thần thần bí bí, thì thào to nhỏ.

“Cách này tôi thấy ổn đấy.”

“Tôi cũng thấy được!”

“Tôi thì thấy hơi sai sai...”

“Ừm, dù có chỗ sơ hở, nhưng hiện tại đâu còn cách nào khác.”

“Chủ yếu là phải tận dụng thời cơ. Bỏ lỡ chuyến xe này thì chẳng biết bao giờ mới gặp được người qua đường tiếp theo.”

“Đúng rồi, giữa ban ngày ban mặt mà kiếm được một xe ngựa đi ngang qua cũng khó lắm.”

“Nếu không được nữa thì...”

Trong tiếng bàn tán rôm rả, có một giọng yếu ớt phản đối nhưng lập tức bị át đi, chẳng ai để tâm.

Mãi đến khi một giọng nam trầm ổn, có sức kiềm chế cất lên:
“Được rồi, đừng ồn ào nữa.”

Cả nhóm lập tức im lặng, ánh mắt đổ dồn về phía người đàn ông trung niên ngồi xổm gần sát ven đường – dáng người gầy nhưng rắn rỏi, bên cạnh ông là một thiếu niên có vẻ ngoài cực kỳ nổi bật.

Người đàn ông trung niên mặc áo quần ngắn gọn, đầu tóc cũng gọn gàng. Còn thiếu niên kia thì mặc một bộ cổ phục màu trắng ngà, tay áo bó, cổ áo cao, tóc đen dài được buộc chặt sau gáy, trông hệt như một công tử con nhà giàu thời xưa. Nhưng lúc này sắc mặt cậu tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, dáng vẻ yếu ớt.

Chính thiếu niên ấy là người vừa phản đối nhưng không ai nghe. Thấy mọi người đã im lặng, cậu vội chớp lấy cơ hội lên tiếng với người trung niên:

“Đạo diễn, tại sao người đi lại là tôi?”

Còn chưa đợi người gọi là đạo diễn trả lời, một nữ diễn viên bên cạnh đã bật cười:
“Cần gì hỏi nữa, dĩ nhiên vì cậu xinh đẹp.”

Thiếu niên vừa mệt vừa yếu, nghe vậy liền như bị giẫm trúng đuôi, nổi đóa lên:
“Cái gì mà xinh đẹp? Xinh đẹp là từ dùng cho con gái! Tôi đây là đẹp trai! đẹp trai hiểu chưa!”

Cô gái thấy cậu nổi khùng, vội dỗ dành:
“Được rồi được rồi, cậu đẹp trai, cậu đẹp trai nhất. Nhưng đừng lớn tiếng như vậy, bị phát hiện thì phiền lắm đó.”

Thiếu niên ấm ức quay sang đạo diễn, tiếp tục than vãn:
“Đạo diễn, tuy kỹ thuật diễn của cháu có hơi lởm thật, nhưng chú không thể cứ nhằm vào cháu mãi thế được. Nếu muốn dùng sắc đẹp để dụ xe ngựa dừng lại, thì sao không cho chị Diêu đi chứ?”

“Chị Diêu” mà cậu nói chính là nữ diễn viên vừa rồi.

Cô nghe thế lập tức lườm cậu một cái:
“Nhóc con, sao lại lôi chị ra nữa? Phải phục tùng mệnh lệnh đạo diễn sắp xếp chứ!”

Diêu Trì – nữ diễn viên có nhan sắc cổ điển cực kỳ nổi bật. Lúc này cô đang mặc bộ diễn phục cổ trang lộng lẫy, mái tóc dài đen nhánh như thác nước cùng làn da trắng như tuyết. Dù chỉ trợn mắt thôi cũng quyến rũ như đang đưa tình.

Bước chân cô khẽ động, trâm cài tóc bằng vàng khẽ đung đưa, đôi hoa tai ngọc cũng rung nhẹ, càng tôn thêm vẻ quý phái lộng lẫy. Nhìn cô, người ta không khỏi xuýt xoa: đúng là vẻ đẹp như ngọc quý giữa trần gian – mặc dù cả đoàn đã nhìn quen rồi.

Đạo diễn lúc này mới lên tiếng, phủ định lời của thiếu niên:

“Diêu Trì dù gì cũng là con gái. Nhỡ gặp phải bọn háo sắc thì làm sao? Cậu nhìn đám hộ vệ kia đi,vai u thịt bắp, dao to kè kè bên hônglỡ như họ cưỡng ép thì chúng ta đánh không lại đâu.”

Thiếu niên nghe vậy mặt mày tái mét, càng không muốn đi, lí nhí nói:
“Vậy... chú không sợ họ để ý đến cháu à?”

Đạo diễn:
“Cậu có còn là đàn ông không đấy?”

Diêu Trì:
“Cậu có còn là đàn ông không đấy?”

Những người khác: “Cậu có còn là đàn ông không đấy?”

Thiếu niên: "......"

Thiếu niên im lặng. Trong lòng lại thầm gào thét, các người đang kỳ thị giới tính! Một người con trai như tôi cũng cần phải bảo vệ chính mình! Đặc biệt tôi là người có vẻ đẹp siêu phẩm! Lại còn ở cái nơi quái quỷ này nữa!

Lúc này, thiếu niên chỉ muốn hét lên tại sao bọn họ lại có mặt ở cái chỗ kỳ lạ như này. Nhưng có khi chính họ còn không biết.

Nếu nhóm người này có đạo diễn, lại còn mặc mấy bộ trang phục diễn viên với tạo hình nam thanh nữ tú thì cũng không khó đoán họ là một đoàn phim. Và bộ phim họ đang quay hẳn là một bộ xuyên không rất hot.

Xuyên không sao? Chính là kiểu phim loạn xì ngầu đó, người xem chỉ cần ngắm dàn diễn viên đẹp trai xinh gái, những câu chuyện tình yêu ngọt ngào và những cảnh quay ngọt như mật, cộng với một đội ngũ sản xuất nên các diễn viên chính hầu như chẳng có kỹ năng diễn xuất gì mấy.

Chẳng hạn như nữ chính Diêu Trì, đã ra mắt mười mấy năm mà nhan sắc vẫn không hề phai mờ, cô chính là biểu tượng của mỹ nhân. Gương mặt được fans gọi là "tiên tử", ý chỉ giống như Dao Trì tiên tử, nhưng diện mạo và thân hình của cô lại không phải kiểu tiên khí thoát tục. Khi không cười còn toát lên vẻ diễm lệ, hào phóng; nhưng khi cười lên, cô thật sự quyến rũ đến tận xương, khiến người người mê mẩn, khuynh đảo cả quốc gia, làm say đắm lòng người. Cho nên cô cực kỳ thích hợp với vai diễn những mỹ nhân họa quốc yêu cơ, được mọi người trong giới gọi là "Tiểu Đát Kỷ". Còn về kỹ thuật diễn? Cần gì phải diễn khi chỉ cần dựa vào mặt để kiếm cơm.

Hay như nam chính Lý Lập Phàm, diện mạo vừa sạch sẽ lại tinh xảo, thân hình cao ráo, chân dài, môi hồng răng trắng, làn da mịn màng. Hiện tại hai mươi lăm tuổi, anh vẫn giữ được khí chất của một thiếu niên tràn đầy sức sống, là hình mẫu tiểu thịt tươi nổi tiếng. Ra mắt sáu năm, mỗi năm đều hot, những lời mời quảng cáo liên tục đến tay, trở thành một trong những tiểu sinh nổi bật nhất giới giải trí hiện nay, với lượng fans lên đến hàng trăm triệu. Còn về kỹ thuật diễn? Với lượng fan khổng lồ như vậy, cần gì phải lo lắng về kỹ thuật diễn.

Còn nữa, như một nam chính khác, Từ Hàn, anh không sở hữu vẻ ngoài thịnh thế mỹ nhan, nhưng lại là một người dũng cảm, kiên nghị, với hình tượng cơ bắp rắn chắc, mạnh mẽ. Anh là một diễn viên chuyên nghiệp trong các cảnh võ thuật. Từ Hàn từng giành chức vô địch võ thuật quốc gia, những cảnh đánh đấm của anh cực kỳ sạch sẽ, mượt mà. Ra mắt mười năm, anh đã trở thành minh tinh nổi tiếng trong lĩnh vực cung phu. Còn về kỹ thuật diễn? So với các đại hoa, tiểu sinh khác, có thể nói anh không quá nổi bật về diễn xuất, nhưng cũng không phải là không có, nhưng mà anh chỉ cần diễn những cảnh đánh đấm mạnh mẽ là đủ rồi.

Diễn viên chính còn như vậy, thì vai phụ làm sao có thể mong chờ diễn xuất xuất sắc được? Huống chi, vai phụ Diệp Thanh Thanh còn là một tân binh thuần túy. Nói tóm lại, không ai có kỹ thuật diễn cả. Ngay từ ngày quay đầu tiên, đạo diễn Trương Trình đã tưởng tượng ra cảnh cả đoàn phim sẽ bị mắng, và mình thì sẽ bị mất mặt trước tất cả mọi người.

Nhưng cũng không thể bỏ gánh được, vì cuối cùng thì ai mà không muốn kiếm cơm ăn?

Ngày hôm nay, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, đoàn phim đang quay ở một địa điểm ngoài trời, các diễn viên vẫn đang tập trung vào công việc của mình.

Đạo diễn cảm thấy lo lắng, một buổi sáng mà chẳng quay được cảnh nào ra hồn, đang chuẩn bị tự nhắc nhở các diễn viên để họ tập trung, rồi sau đó quay xong sẽ đi ăn cơm hộp.

Thế nhưng, đột nhiên, vào giữa ban ngày, bốn phía xung quanh bỗng nhiên tối sầm lại, rồi lại sáng lên, mọi người lập tức từ trong nhà bước ra ngoài. Đạo diễn vẫn giữ cây bút chì trong tay trái, tay phải cầm kịch bản, trên vai vẫn đeo máy quay, nhìn mọi người với vẻ mặt ngơ ngác.

Mọi người đều ngây ra một lúc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra— giữa ban ngày ban mặt, chẳng lẽ là… gặp quỷ?

Vì đây là một nơi xa lạ, hoang vu và ngoài trời, lại không có tín hiệu di động, ban đầu cả đoàn phim đều hoang mang một chút. Sau đó, có người lên tiếng ồn ào: "Chúng ta không phải là xuyên không rồi chứ?"

Cả nhóm lập tức dùng lý do "xuyên không" để giải thích tình huống không thể tưởng tượng này. Rốt cuộc, kịch bản xuyên không đang rất thịnh hành. Mới đầu mọi người còn rất hứng khởi.

Nhưng niềm hứng khởi này cũng chẳng duy trì được lâu.

Ở giữa khu rừng hoang vu mặt trời đã lên cao, cả nhóm đã đi một đoạn đường dài mà vẫn không thấy thôn xóm hay cửa hàng nào. Lúc này, mọi người đang đói bụng, chờ đợi cơm hộp, giờ lại càng đói đến mức bụng dán vào lưng, chân tay mềm nhũn, mặt mũi nhợt nhạt, kêu khổ thấu trời, thật sự là thảm hại.

—— Mặt trời chói chang, đất đai nóng rực, cái nóng như thiêu đốt da thịt của họ.

Cả nhóm bắt đầu mất kiên nhẫn, đói bụng thì còn có thể chấp nhận, xuyên không thì cũng thôi đi, nhưng lại xuyên đến khu rừng hoang vắng này là sao?

Xuyên không thế này, đúng là quá xui xẻo!

Đúng lúc này, họ nhìn thấy ở cuối con đường quanh co dưới chân đồi, một chiếc xe ngựa đang từ từ tiến lại gần. Vì họ đang đứng ở khu vực cao, nên có thể nhìn thấy rõ chiếc xe ngựa cổ kính và những thị vệ mặc trang phục cổ trang cưỡi ngựa đi theo, trông cực kỳ giống thời cổ đại.

Lúc đó trong lòng đạo diễn cảm thấy vui mừng, mặc kệ có phải họ thật sự xuyên không hay không, ít nhất cũng nên hỏi thử xem đây là đâu và làm sao để đến thành phố gần nhất.

Nếu cứ ở đây mãi mọi người sẽ chết vì khát và đói mất. Hơn nữa trời sắp tối rồi, liệu có thể ngủ ngoài trời hoang dã được không?

Đương nhiên, đạo diễn cũng không dám lơ là, hắn suy nghĩ một chút rồi quyết định cho Lý Lập Phàm đi hỏi đường trước.

Cả đoàn phim lúc này đều hoang mang, lại không có năng lực hay sức lực gì. Thấy đạo diễn vẫn giữ được bình tĩnh, không loạn trong lúc nguy cấp, mọi người dần dần coi hắn như người lãnh đạo và quyết định nghe theo chỉ dẫn của hắn. Chỉ có Lý Lập Phàm là không đồng ý, đó là lý do có cảnh tượng phía trước.

Lý Lập Phàm lúc này đang bị nghi ngờ có phải là đàn ông hay không, mặt đỏ bừng, trong lòng bực bội, quay đầu lại kéo đồng bào nam xuống nước: "Từ Hàn cũng là đàn ông mà, còn biết võ công, sao không để anh ta đi?"

Từ Hàn thật ra không từ chối: "Đạo diễn, tôi có thể đi."

Trương Trình lại lắc đầu: "Không được. Cậu nhìn thì giống như một con rồng con hổ, đứng bên đường người ta sẽ tưởng là cướp?"

Tân binh Diệp Thanh Thanh cũng tích cực giơ tay: "Tôi cũng có thể, đạo diễn!"

Trương Trình vẫn lắc đầu: "Sắc mặt ngươi hồng hào, nhảy nhót như con chim, sao có thể trông như người gặp nạn được? Hơn nữa, ngươi là nữ, chỉ thích đứng xem náo nhiệt thôi."

Cả một vòng tranh luận, cuối cùng đạo diễn vẫn quay lại nói với Lý Lập Phàm: "Nhìn xem, mọi người đều nhiệt tình tham gia, chỉ có cậu là không. Cậu xem cậu kìa, sắc mặt tái nhợt, chân tay không có sức, cứ như một công tử nghèo túng, không cần trang điểm cũng đã ra dáng."

Lý Lập Phàm yếu ớt biện hộ: "…… Tôi chỉ đói bụng, huyết áp tụt."

"Đói là chuyện bình thường!" Trương Trình vỗ vỗ vai hắn, khuyên nhủ: "Cứ đứng đây không phải cách, muốn ăn cơm thì phải hành động, không phải sao? Nhưng những người khác đều không phù hợp, tôi cũng không muốn đâu, nhưng cậu nhìn xem, tôi mặc quần đùi và áo thun như thế này đi ra ngoài chắc người ta sẽ nghĩ tôi bị bệnh tâm thần. Cho nên, bây giờ chỉ có cậu là thích hợp nhất!"

"Lời kịch tôi đã chuẩn bị sẵn cho cậu, chỉ cần vài câu thôi, cậu cứ mạnh dạn lên đừng ngại! Việc chúng ta có thể ăn hay không, tất cả đều phụ thuộc vào cậu!"

Lý Lập Phàm thấy không thể từ chối nữa, lại thật sự đói đến mức không chịu nổi, đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Thực ra, không phải hắn ích kỷ gì, chỉ là quá sức chịu đựng.

Sau khi liên lạc xong và xác định mọi thứ, mọi người đều im lặng ngồi xổm nhìn chiếc xe ngựa.

Mặc dù mặt trời đã bắt đầu lặn về phía tây, nhưng trời vẫn còn rất nóng, họ ngồi xuống trên thảm cỏ không chỉ để ẩn náu mà còn để tránh ánh nắng. Chỉ là, vẫn phải đề phòng những con côn trùng nhỏ trong bụi cỏ, thật là khổ không ai thấu.

Tuy nhiên, nói cho cùng, nhóm người này chen chúc trong bụi cỏ, đồng thời tập trung nhìn về phía xa, nơi chiếc xe ngựa đang tiến lại gần, như những con hổ rình mồi lòng đầy mong đợi, đúng là có cảm giác như đang chuẩn bị cướp của vậy...

Chiếc xe ngựa đi rất chậm, bọn họ phải ngồi xổm lâu đến mức chân tê dại, cuối cùng mới thấy chiếc xe ngựa đến gần.

Đạo diễn nghe thấy tiếng động, vội vàng đẩy nhẹ Lý Lập Phàm: "Bị đốt đến cong người luôn hả, mau đứng lên."

Lý Lập Phàm đành phải theo ánh mắt mọi người, không tình nguyện đứng dậy bước ra khỏi bụi cỏ, bước lên đường đất cứng, gương mặt nhăn lại, thân hình lảo đảo, đi được vài bước.

Diêu Trì nhẹ nhàng vỗ tay, nhỏ giọng khen ngợi: "Không tồi, không tồi, diễn thật giống."

Đạo diễn cũng gật đầu: "Trẻ con dễ dạy."

Vừa dứt lời, cả nhóm nhìn thấy một chàng trai trẻ có làn da trắng, eo nhỏ, dáng vẻ yếu ớt, đang nằm xuống ven đường.

Đúng vậy, không phải là ngã, mà là nằm xuống.

Mọi người: "???"

Đạo diễn tức giận đến mức sôi máu: "Sao cậu ta lại tự mình thêm kịch bản vậy? Chẳng lẽ không tự biết kỹ thuật diễn của mình kém đến mức nào sao??"

------- Tác giả có lời muốn nói: Tâm tình thấp thỏm mà viết-----

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play