Edit: Vợ iu Neji

Đạo diễn tức đến mức thổ huyết!

Theo như kế hoạch ban đầu, Lý Lập Phàm sẽ đóng vai một tiểu công tử giàu có bị cướp bóc nhưng may mắn thoát được. Sau đó, hắn hoảng loạn lạc đường chạy vào khu rừng hoang vắng, kiệt sức vì đói và khát, chỉ mong có thể tìm thấy một chiếc xe ngựa. Khi thấy xe ngựa, hắn vui mừng khôn xiết, mạo muội lại gần xe ngựa hỏi đường.

Nhưng bây giờ, Lý Lập Phàm lại trực tiếp hôn mê luôn, còn hỏi cái khỉ gì nữa!

Đạo diễn tức giận thốt lên: "Tiểu tử này thật sự không biết điều! Đợi chút, đừng ai ngăn cản tôi, tôi phải mắng hắn một trận!"

Không chỉ có đạo diễn, mà cả nhóm đều buồn bực và tức giận đến mức nghiến răng.

Ngày thường quay phim tùy hứng thì thôi, nhưng lúc này đâu phải đang ở phim trường! Cũng chẳng biết trên xe là người tốt hay xấu, vậy mà hắn lại diễn như thật, thật là to gan!

Dĩ nhiên, quan trọng nhất là, nếu chẳng may người trên xe ngựa sợ đen đủi không thèm để ý đến hắn, thì chẳng phải sẽ làm lỡ mất bữa cơm của mọi người sao?

Vì vậy, cả đoàn phim đồng thanh: "Đạo diễn, đợi chút! Ngài cứ mắng thoải mái đi! Chúng tôi tuyệt đối không ngăn cản! Ngài thậm chí có thể ra tay dạy dỗ hắn luôn, chúng tôi sẽ ủng hộ ngài!"

Đạo diễn: "……"

Một bên thì trong lòng tức giận không ngừng, một bên lại lặng lẽ quan sát diễn biến.

Lý Lập Phàm đã nằm yên trên đất, tỏ vẻ hắn không phải cố ý thêm đất diễn.

Thực sự, hắn đói cả ngày, hơn nữa còn tụt huyết áp, lại phải ngồi xổm lâu như vậy, vừa đứng dậy đã choáng váng, cơ thể vô lực, lảo đảo vài bước không phải là diễn xuất, mà là hắn thật sự không đứng vững.

Sau đó, hắn tinh ý nảy ra một ý tưởng, nằm xuống đất luôn không phải càng thể hiện rõ sự yếu đuối của hắn sao? Cũng hợp lý với hình tượng tiểu công tử nghèo khó mà.

Quan trọng nhất, nằm xuống thì đỡ tốn sức hơn.

Vì thế, hắn cứ vậy mà nằm xuống, tự mình cảm thấy khá thông minh với quyết định này.

……

Con đường mờ nhạt, bên đường cỏ mọc như người, bóng dáng màu trắng nằm dài bên vệ đường quả thực không thể không chú ý.

Chiếc xe ngựa rẽ qua khúc quanh, người ngồi trên lưng ngựa đầu tiên phát hiện ra điều bất thường, nhìn một chút rồi khẽ hô lên: "Di?"

Người đánh xe cũng nhận ra, theo bản năng kéo dây cương, xe ngựa liền dừng lại.

Xe ngựa dừng lại, trong xe vang lên một giọng nói mơ màng, như sắp ngủ, không vui: "Làm sao vậy?"

Người đánh xe có chút hoang mang, nghi hoặc trả lời: “Lão gia, phía trước trên đường có người ngất xỉu.”

Vừa dứt lời, một người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi, dáng vẻ phúc hậu, lập tức vén màn xe, thò đầu ra, vẻ mặt thể hiện sự không kiên nhẫn. Hắn vươn cổ nhìn về phía trước, thấy người nọ nằm đó mà không rõ là sống hay chết, không vui mà lẩm bẩm: "Thật là đen đủi."

Hộ vệ liền xuống ngựa, tiến lại gần cúi xuống kiểm tra một lát. Sau đó, hắn quay lại với vẻ mặt hơi ngạc nhiên, báo cáo: “Đại nhân, là một công tử trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt, trán nhíu chặt, hình như là đã ngất xỉu.”

Người đàn ông phúc hậu nghe vậy, từ trong mũi phát ra một tiếng “ân” không rõ, nhưng rồi lại có chút không hiểu: “Ngất xỉu thì ngất xỉu, sao ngươi lại kích động như vậy?”

Hộ vệ vội vã thu lại vẻ mặt, nhưng không giấu nổi sự kích động trong giọng nói: “Đại nhân, công tử này thật sự rất đẹp trai!” Dù mắt hắn nhắm chặt, nhưng cũng không che giấu được vẻ đẹp của hắn. Hơn nữa, so với những công tử hắn từng gặp, người này quả thật là xuất sắc vô cùng.

Người đàn ông phúc hậu nghe xong, không biết nghĩ đến điều gì, lông mày hơi nhíu lại, rồi phân phó: “Ngươi đem hắn mang lại đây, để ta xem thử.”

Hộ vệ vội vàng đáp ứng, nhanh chóng chạy lại bên người công tử, nhẹ nhàng vươn tay ôm ngang người hắn. Khi ôm lên, hắn mới nhận ra công tử này có thân hình mảnh mai, nhưng rất nặng, đúng như vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của hắn. May mà bọn họ thường xuyên phải di chuyển ngoài trời, luyện được cơ bắp khỏe mạnh, nếu không thì có khi chẳng thể ôm nổi.

Người bị ôm về gần xe ngựa, trong xe vị “đại nhân” lập tức vén màn nhìn ra ngoài. Ánh mắt ông ta sáng rực, sự khó chịu ban đầu lập tức tan biến, hớn hở nói: “Mau mau mau! Đưa người vào xe cho ta!”

Vừa nói, ông ta vừa dịch sang một bên, nhường chỗ trống.

Người hộ vệ lập tức làm theo, nhẹ nhàng đặt người thanh niên vào trong xe, sau đó rút tay ra, buông màn xe xuống.

Trong xe, người đàn ông trung niên phúc hậu cẩn thận đánh giá vị công tử trẻ đang bất tỉnh. Chỉ thấy eo nhỏ chân dài, cằm thon gọn, làn da trắng như ngọc, không một tì vết. Tuy sắc mặt hơi tái, nhưng ngược lại càng làm tăng thêm vẻ yếu đuối mong manh. Nhan sắc xuất chúng, dáng vẻ còn đẹp hơn cả nữ tử.

Càng nhìn càng hài lòng, ông ta cảm thấy tương lai mình rạng rỡ vô cùng, đến cả đôi lông mày cũng giãn ra. Vui vẻ ra lệnh cho xa phu: “Đi tiếp! Nhanh một chút!”

Xa phu lập tức vâng lệnh, quất roi thúc ngựa, xe ngựa tăng tốc chạy băng băng.

Đúng lúc đó, “người đang hôn mê” Lý Lập Phàm bất ngờ bị dằn xóc, cả người trượt về một bên, đầu đập mạnh vào vách xe, đau đến mức kêu “a” một tiếng. Theo phản xạ, hắn định đưa tay lên che đầu, giơ đến nửa chừng mới chợt nhớ ra là mình đang “bất tỉnh”, bèn vội buông tay xuống. Khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó vì đau, trong lòng thì chửi thề, nhưng ngoài mặt vẫn ráng nhịn, âm thầm tự vỗ tay cho diễn xuất chuyên nghiệp của bản thân.

Cũng may ông chủ xe ngựa cũng bị xóc đến choáng váng, không để ý đến hắn. Ông ta vội vàng la lên: “Xóc quá! Chậm lại một chút!”

Vì vậy, xe ngựa lại quay về tốc độ chậm rì rì như cũ.

…….

Trên sườn núi, cả đoàn làm phim nãy giờ nấp sau bụi cỏ quan sát toàn bộ diễn biến, giờ đây chỉ biết trơ mắt nhìn chiếc xe ngựa chở Lý Lập Phàm chạy xa dần.

Nhiếp ảnh Tôn Đống ngơ ngác: “Vậy thôi hả? Vậy là xong hả? Thằng nhóc đó không phải giả vờ bị ngất để ăn vạ đó chứ? Vậy sao còn bất tỉnh làm cái gì nữa??”

Trợ lý đạo diễn Mã Đa Hâm vỗ đùi, phẫn nộ tiếp lời: “Tất nhiên là để được ngồi xe ngựa rồi! Không bị phơi nắng, không phải đi bộ, biết đâu còn có ăn có uống. Thằng nhóc đó vứt bỏ chúng ta, tự mình đi hưởng phúc!”

Đạo diễn Trương Trình nghe xong, cảm thấy vô cùng hợp lý, liền nổi giận đùng đùng: “Tên tiểu tử này thật sự âm hiểm quá mức!”

“Đã nói là đồng cam cộng khổ, vậy mà nó lại cao chạy xa bay trước!”

“Đúng là phản đồ!”

“……”

Từ Hàn vốn là người tập võ, tính cách ngay thẳng, đứng ra hòa giải: “Mọi người đừng suy đoán lung tung… Lập Phàm chắc có khi bị bắt bán đó chứ? Cái ông mập mập đó nhìn có vẻ không có ý tốt đâu.”

Tân binh Diệp Thanh Thanh lại nhíu mày: “Tôi thấy ông ta là tên ngốc mới đúng, người lạ ngã bên đường mà cũng dám nhặt về.”

Diêu Trì tức tối hừ một tiếng: “Bị bán cũng đáng đời, ai bảo tự ý hành động!”

Sau một hồi cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng đạo diễn Trương Trình cũng dần lấy lại lý trí, khôi phục lại dáng vẻ trầm ổn thường ngày.

Ông ta khụ nhẹ một tiếng, ra hiệu mọi người yên lặng, rồi phân tích: “Tuy rằng Lý Lập Phàm không làm theo kịch bản, nhưng kết quả cũng không hẳn là xấu. Nếu nó đã được đưa lên xe ngựa, tạm thời chắc là an toàn. Biết đâu người chủ xe lại là một đại thiện nhân cứu người trong lúc hoạn nạn.”

Ông nói tiếp, giọng đầy tính toán: “Chúng ta cứ âm thầm theo sau. Xe ngựa đi chậm rì rì, chúng ta cũng dễ bắt kịp. Biết đâu còn có thể theo nó rời khỏi vùng hoang dã này, tìm được thành trấn.”

“…… Nếu Lý Lập Phàm thực sự gặp nguy hiểm dọc đường, chúng ta vẫn có thể cứu kịp. Dù nó có vô tình, chúng ta cũng không thể vô nghĩa, đúng không?” – Đạo diễn cắn răng chêm thêm một câu đầy nghĩa khí.

Cả đoàn nghe xong cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, đành gật đầu đồng tình. Mọi người lục tục chui ra khỏi bụi cỏ, phủi sạch đất cát và côn trùng, chuẩn bị lên đường đuổi theo xe ngựa.

Diêu Trì nghĩ đến việc phải đi bộ, lập tức mặt xị xuống, lười nhúc nhích: “Lỡ như xe ngựa đó không vào thành thì sao? Chẳng phải công cốc à?”

Cô nàng kéo vạt váy diễn phục, để lộ đôi chân dài trắng muốt, lúc này lại càng nhớ thương trợ lý vạn năng thường đi theo hầu hạ bên cạnh. Tiếc là trợ lý không có xuyên đến đây cùng.

Đạo diễn liền kiên nhẫn giải thích: “Không đâu. Vừa rồi nhìn cái ông mập mạp trong xe, rõ ràng là kẻ có tiền, loại người như thế thì sẽ không để bản thân phải lang thang bên ngoài qua đêm. Hơn nữa xe ngựa đi rất thong thả, chứng tỏ họ không vội, đã có kế hoạch nghỉ chân sẵn. Nhìn hướng mặt trời cũng biết sắp tối rồi, chắc chắn phía trước không xa sẽ có thành trấn.”

Cả đoàn nghe xong gật gù, cảm thấy phân tích quá có lý, bèn đồng loạt nhìn đạo diễn bằng ánh mắt đầy khâm phục, liên tục tán thưởng sự tinh tường và nhạy bén của ông.

Thấy không ai phản đối, đạo diễn lấy cây bút chì gõ gõ vào kịch bản phân cảnh gốc — hai món này do lúc đó ông đang cầm trên tay, nên cũng "xuyên" theo qua luôn.

“Được rồi, giờ đã có phương hướng, nhanh chóng bám theo thôi, chậm trễ nữa là mất dấu đấy. Nhưng nhớ đừng theo quá sát, bị phát hiện thì không hay.”

Thế là cả nhóm lập tức lên tinh thần, bắt đầu hành trình đi bộ đuổi theo xe ngựa.

May mà khu vực này dân cư thưa thớt, chứ nếu người ta nhìn thấy cả đám ăn mặc kỳ quái, lén lút lẩn trong bụi cỏ, chắc lại tưởng ban ngày ban mặt gặp ma cũng nên.

…….

Trong xe ngựa, chậm rì rì lắc lư.

Lý Lập Phàm ban đầu còn đắc ý lắm, thầm nghĩ mình gặp được người tốt, lại còn được cho ngồi xe ngựathế là khỏi phải đi bộ hay ngồi chồm hổm trong bụi cỏ nữa.

Kế hoạch thành công!

Nhưng chỉ lát sau, cậu bắt đầu cảm thấy không ổn. Cái ánh mắt đánh giá soi mói đang chiếu thẳng vào người mình, lại còn có tiếng chậc chậc chậc đầy thỏa mãn làm da gà da vịt cậu nổi hết cả lên.

Cậu bắt đầu hối hận.

Mẹ nó chứ, hình như không phải người tốt thật rồi… Biến thái? Buôn người? Hay là muốn mổ cướp nội tạng? Cậu liệu còn giữ được cái mạng nhỏ này không đây? Huhu.

Ý thức được có thể mình vừa leo nhầm xe giặc, Lý Lập Phàm sợ đến mức mặt mày trắng bệch, lông mi khẽ run, tim đập thình thịch.

Cũng may, chủ xe ngựa đang mãi nghĩ chuyện khác nên chưa phát hiện ra biểu cảm ngày càng cứng đơ của công tử hôn mê này.

Cuối cùng, không chịu nổi ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kia nữa, Lý Lập Phàm ư ử vài tiếng, tỉnh lại một cách đầy gượng gạo...

“Công tử tỉnh rồi à?” Chủ xe ngựa lập tức mắt sáng rực, ánh nhìn như thể vừa nhặt được báu vật.

Lý Lập Phàm nhẹ gật đầu, nhìn gương mặt bóng nhẫy dầu mỡ đang phóng đại ngay trước mắt, lập tức rụt người né sang một góc khác, trong lòng nổi da gà.

Cậu cố nặn ra một nụ cười lịch sự mà không mất cảnh giác:
“Khụ… Xin hỏi, ngài là…?”

Chủ xe ngựa híp mắt đánh giá vị tiểu công tử vừa tỉnh dậy, trong lòng càng thêm vừa ý, nét mặt vui vẻ như hoa nở, cười tủm tỉm tự giới thiệu:
“Công tử không cần lo sợ. Tại hạ là Vương Văn Thiện, làm quan tại kinh thành. Vừa rồi đi ngang qua thấy công tử ngất xỉu bên vệ đường, lòng trắc ẩn nổi lên, nên đưa người lên xe cứu giúp.”

Lý Lập Phàm nhìn nụ cười tủm tỉm hiền hậu kia mà càng thấy rợn tóc gáy, trong đầu chỉ muốn hét lên:
"Nguy hiểm! Nguy hiểm!"
Nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, gượng cười:
“Cảm ơn... Vương đại nhân? Nhưng mà giờ ta đã tỉnh, nếu vậy thì...” Ngài làm ơn thả ta xuống xe, được không? Ta biết lỗi rồi!

Chưa kịp nói xong, Vương Văn Thiện đã vội vàng cắt lời, vẻ mặt từ ái đến mức giả tạo:
“Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ! Hôm nay trời nắng gắt, công tử lại mê man lâu như vậy, chắc chắn khát khô cả cổ. Nào, uống ly trà cho mát họng.”

Vừa nói, hắn vừa tự tay rót trà đưa qua, nụ cười vẫn không rời môi.

Lý Lập Phàm nhìn chén trà, mắt sáng rỡ — nước a!
Bị nắng phơi nửa ngày, cổ họng cậu khô khốc như sắp bốc khói, thấy nước là mừng rơn. Trong đầu lập tức gạt phăng ý định muốn xuống xe.

Chỉ uống một ly nước rồi đi thôi mà…

Nhưng dù có khát mấy, làm một ngôi sao đang nổi với hàng trăm triệu fan, Lý Lập Phàm vẫn giữ vững một nguyên tắc sinh tồn trong giới giải trí:
Không bao giờ được tùy tiện uống nước người khác đưa.

Trước đây là đề phòng bị hãm hại, bây giờ… là sợ bị chuốc thuốc bán đi T^T!

Thế là cậu trừng mắt nhìn ly trà trước mặt, do dự thấy rõ.

Vương Văn Thiện thấy thế cười hiền lành, không ép, mà rót thêm cho mình một ly, đưa lên miệng uống tự nhiên:
“Sao công tử không uống? Ta cũng uống đây này. Trời hôm nay thật là oi bức, khát chết đi được.”

Thấy Vương Văn Thiện cũng uống nước từ ấm trà đó, Lý Lập Phàm cuối cùng cũng yên tâm.

Cậu rưng rưng cảm động, mắt lấp lánh lệ mà nhìn vị đại nhân trước mặt:
“Ngài đúng là người tốt!”

Dứt lời, liền không chờ thêm được nữa, nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, uống xong còn không kìm được thở ra một tiếng sung sướng.

Vương Văn Thiện thấy vậy liền rót thêm một chén nữa, vẫn nụ cười tủm tỉm như thể mình là ông tiên trong truyện cổ tích:
“Không dám nhận, không dám nhận. Chỉ là làm việc tốt mỗi ngày thôi. Nhìn công tử thế kia, chắc đã chịu khổ không ít rồi?”

Lý Lập Phàm uống hai chén trà, tinh thần khá hơn không ít, lại nghĩ đến cú xuyên không xui xẻo kia — vừa đến nơi đã đói meo, lăn lộn giữa núi rừng, đúng là thảm không tả nổi.

Cậu bèn lắc đầu thở dài, than thở từ đáy lòng:
“Không sai đâu... Tôi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu khổ kiểu này!”

Vương Văn Thiện nghe thế, càng thêm cảm thông, liền lấy từ trong hộp ra mấy cái bánh áp chảo, đẩy tới trước mặt cậu.

Lý Lập Phàm vừa thấy đồ ăn, mắt lập tức sáng rỡ. Không chút khách sáo nhận lấy, vừa ăn vừa không quên tiếp tục đưa thẻ “người tốt” cho đối phương:
“Ngài đúng là đại ân nhân! Thiện tâm như thế, trời xanh sẽ không phụ ngài!”

Vương Văn Thiện vừa nhìn cậu ăn như hùm như sói mà vẫn có phong độ, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa dễ dụ, không hề có chút đề phòng nào, trong lòng càng thêm hài lòng. Tính toán gì đó trong đầu cũng bắt đầu tính kỹ hơn một chút.

Chờ đến khi Lý Lập Phàm cuối cùng cũng ăn no, uống đủ, Vương Văn Thiện mới giả vờ thăm dò hỏi han:
“Công tử ăn no rồi thì nói ta nghe chút đi, nhìn lời nói cử chỉ cùng tướng mạo thế kia, chắc không phải xuất thân tầm thường. Sao lại lạc đến tận nơi hoang vu thế này, còn ngất ngoài đường?”

Lý Lập Phàm gật đầu, vẻ mặt đầy tang thương, chuẩn bị tung ra màn tự biên tự diễn câu chuyện “tiểu công tử nhà giàu gặp nạn":
“Chuyện này nói ra thì dài lắm… Chúng tôi vốn dĩ…”

Vừa mở miệng, cậu chợt khựng lại, sau đó sắc mặt cứng dần.

“Chúng tôi vốn dĩ đang quay phim” — định hỏi đường — đạo diễn còn đang đợi — đạo diễn kế hoạch… đạo diễn???

Khoảnh khắc ấy, cả người cậu như sét đánh ngang tai.

Hình như… hắn… quên… mất… mọi… người… rồi!!!!!

Lý Lập Phàm cúi đầu nhìn hai tay mình — tay trái cầm bánh hạt dẻ, tay phải bưng trà ấm, bụng đã no, miệng không còn khát, mà đạo diễn cùng đoàn phim giờ này chắc vẫn đang… chịu đói, đi bộ, phơi nắng, mò đường trong núi!

Cậu đột nhiên thấy rất rất rất áy náy.

Đạo diễn à… Em không cố ý đâu! Em chỉ là… đói quá !


Tác giả có lời muốn nói:
Lý Lập Phàm: “Ai cho tôi ăn, người đó chính là người tốt!”
Đoàn phim: “Vậy tụi này là cái gì? Có ăn được không??”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play