Không khí thoáng có chút xấu hổ.
Trần Viện thử đặt mình vào vị trí của người khác, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy tình cảnh của Bạch Nhược Khanh thật khó xử.
Liễu Như Đường ung dung đến muộn, thoáng kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt, nàng gần như không để ai phát hiện, liếc nhìn Bạch Nhược Khanh một cái, sau đó mới nhẹ nhàng uốn gối hành lễ:
“Hôm nay gây ra chuyện phiền toái như vậy, không biết Thái úy đại nhân có thể sai người đưa xe ngựa, tiễn thần nữ hồi phủ?”
Liễu Như Đường có thể chiếm một chỗ đứng vững vàng giữa đám thế gia khuê tú Trường An, tự nhiên không phải hạng người hồ đồ. Từ trước nàng đã thấy Bạch Nhược Khanh trong lời nói có nhiều chỗ không ổn, giờ lại nhìn cục diện này, còn không hiểu chính mình bị đem ra làm bình phong thì quả thật là kẻ ngốc.
Nàng thầm buồn cười trong lòng. Bạch Nhược Khanh đã một lòng vì Hoắc Dư mà đến, cư nhiên lại không điều tra rõ ràng tính tình của hắn?
Hoắc Dư thân phận cao quý, được không ít danh môn khuê tú ái mộ. Nhưng nếu hắn dễ tiếp cận như thế, sao phải đợi đến khi Bạch Nhược Khanh vượt nghìn dặm xa xôi từ Giang Nam lên Trường An để hái trái đào?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play