Phía bên kia, trên sườn núi.
Do căn biệt thự nằm ở vùng ngoại ô hoang vắng, đường núi gập ghềnh dễ khiến lốp xe bị cứa rách, nên cảnh sát đỗ xe cách đó một quãng khá xa. Điều này khiến họ phải đi bộ một đoạn đường dài sau khi rời khỏi cánh cửa kia mới về tới xe.
“… Tôi không muốn quay lại đây thêm lần nào nữa.” Viên cảnh sát thấp lùn cuối cùng cũng không nhịn được mà hít một hơi sâu, rồi nói. “Anh có nhìn thấy mắt hắn không?”
Vừa nói, gã vừa chỉ vào nhãn cầu của mình.
Tuy người Hoa thường được miêu tả là tóc đen mắt đen, nhưng màu mắt đen đặc một màu lại cực kỳ hiếm, phần lớn chỉ là nâu sẫm mà thôi. Nhưng tròng mắt của Du Tử Du lại hoàn toàn phù hợp với định nghĩa thuần đen ấy, tựa như vực thẳm không đáy. Đáng sợ hơn cả là, khi chạm phải ánh mắt của hắn, gã dường như thấy được một tia đỏ máu lẩn khuất nơi sâu nhất trong đôi mắt đối phương.
Thứ sắc đỏ quỷ dị, không thể gọi tên ấy khiến gã cảnh sát lùn chỉ dám lướt qua rồi dời đi trong chớp mắt, tuyệt không dám đối diện lâu hơn.
Chính vì nỗi sợ hãi không rõ nguyên do ấy, họ mới có thể nhẫn nhịn trước thái độ hờ hững, thiếu hợp tác đến cực điểm của Du Tử Du.
Viên cảnh sát cao hơn lắc đầu, trầm ngâm nói: “Tôi chỉ thấy hắn khác hẳn những nghi phạm trước kia chúng ta từng gặp. Anh từng thấy kẻ tình nghi nào… hoặc nói đúng hơn, người liên quan tới một vụ án mạng, lại có phản ứng kỳ quái như vậy chưa? Như thể... hắn chẳng quan tâm chút nào đến chuyện có người đã chết vậy.”
Hoàn toàn không có năng lực đồng cảm, cũng chẳng có lòng trắc ẩn, thậm chí còn khinh thường việc che giấu điều đó.
Nếu kẻ giết người hàng loạt có đặc điểm gì đặc biệt, thì Du Tử Du chắc chắn phù hợp hoàn hảo với bản mô tả tội phạm.
"Anh nghĩ hắn là hung thủ sao?"
"Hắn chắc là không phải." Viên cảnh sát cao gầy do dự nói, "Chỉ là… cảm thấy hắn biết hết mọi chuyện."
Thậm chí gã ta còn có một ảo giác, rằng khi đối phương nhìn vào mắt gã ta, hắn đã khuấy đảo trí óc của gã, nhìn thấu những điều gã không muốn thừa nhận.
"... Tôi cũng nghĩ hắn không phải hung thủ."
Tuy khiến người ta cảm thấy khác thường, nhưng hành vi của Du Tử Du cho thấy hắn căn bản chẳng thèm nói dối. Giống như nếu hắn làm chuyện xấu, thì cũng không cần che giấu. Bởi vì họ thậm chí sẽ không nghi ngờ hắn, hoặc nói đúng hơn, hắn không cho rằng giết người là chuyện gì quá ghê gớm.
Nghĩ đến đây, hai viên cảnh sát không khỏi rùng mình.
Sự im lặng lan ra giữa hai người, rừng cây bị gió thổi khẽ phát ra tiếng xào xạc, hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống, tựa như một luồng thánh quang rơi vào vực sâu, ánh cam đỏ mê hoặc rọi lên hai bóng người đơn độc, nhưng lại mang đến một cảm giác rờn rợn đau nhức khó hiểu.
Căn biệt thự nằm giữa vùng hoang dã này nổi tiếng lừng lẫy, nghe nói đã có năm đời chủ nhân chết tại đây, mà cái chết của mỗi người đều mơ hồ không rõ nguyên nhân, tựa như bị dã thú tấn công, thi thể không toàn vẹn, đã trở thành vụ án liên hoàn có tiếng trong hồ sơ. Thế nhưng hiện tại, Du Tử Du lại đang sống trong đó.
Không biết vì sao, trong lòng hai người đồng thời dâng lên một dự cảm: nhất định phải làm theo lời Du Tử Du nói — không được ở lại nơi này.
Lập tức không nói thêm lời nào, họ đi bộ suốt gần nửa tiếng mới tới được chỗ đỗ xe, nhưng lại phát hiện lốp xe đã bị ai đó dùng vật sắc nhọn rạch thủng.
Biến cố này khiến cả hai đều kinh ngạc.
Viên cảnh sát cao gầy ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình lốp xe, chỉ có thể tìm được một ít mảnh vụn ở mép lốp, nhưng khi gã ta nhíu mày nhặt lên xem kỹ thì lại phát hiện đó là một mẩu móng tay đứt, dính máu… Móng tay có thể rạch thủng lốp xe sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chưa nói đến chuyện vì sao lại là móng tay, ở một nơi hẻo lánh thế này, trò đùa cố tình rạch lốp xe dường như chẳng có ý nghĩa gì.
… Cứ như là, có thứ gì đó không muốn họ rời khỏi đây.
"Hắn vừa rồi nói gì?"
"Nói rằng chúng ta nhất định phải rời khỏi đây trước lúc hoàng hôn."
Không khí lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng, bầu không khí căng như dây đàn.
Viên cảnh sát lùn như bị vấp phải một hòn đá, muốn phá tan sự đình trệ này, thế là gã vắt hết óc chuyển chủ đề: "Ừm… đúng rồi, hắn là nhiếp ảnh gia đúng không? Tôi nghĩ có lẽ do nghề nghiệp nên mới tạo cảm giác như vậy, hắn cũng khá nổi tiếng, hình như tên là Tử…"
"Gì cơ? Hai người đang nói đến thầy Tử Dạ à?"
Một giọng nói nghi hoặc vang lên sau lưng họ.
Cảnh sát lùn giật nảy mình, lập tức quay đầu lại, liền thấy một gương mặt xa lạ khó hiểu — chính là người trợ lý của nhiếp ảnh gia, Tiểu Trương.
Tiểu Trương nhìn qua vai họ, thấy bánh xe đã nổ tung, khẽ “ồ” một tiếng, rồi gãi gãi má, nói: “Không sao đâu, hai người có thể ngồi xe tôi về trước, còn chuyện này thì để sau tính, tìm người đến kéo xe về.”
"Không thể sửa ngay tại đây sao?" Bọn họ vẫn còn lốp dự phòng.
Tiểu Trương liếc nhìn sắc trời, mặt trời đã lặn một nửa xuống dưới đường chân trời, bèn thu lại ánh mắt, cân nhắc nói: "Mặc dù tôi biết nói thế này nghe hơi kỳ quặc... nhưng mà, lời thầy Tử Dạ nhà chúng tôi đã nói, tốt nhất là đừng làm trái."
Từ giọng điệu, có thể nghe ra anh ta rất có cảm xúc với chuyện này.
Vừa nói, Tiểu Trương vừa đi vòng qua hai viên cảnh sát, tiến tới chỗ xe mình, nhưng ngay khi vừa cúi xuống, cả người liền khựng lại.
"Sao thế?"
"Lốp xe tôi cũng nổ rồi." Anh ta cười khan một tiếng, vô thức lẩm bẩm: "Trời ạ, quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì, tiêu thật rồi."
Cảnh sát: "..."
Ba người nhìn chằm chằm vào chiếc lốp xe bị nổ không rõ nguyên nhân, không ai nói nên lời.
Cuối cùng, vẫn là viên cảnh sát cao gầy phá vỡ bầu không khí đình trệ đó, gã hỏi: "Sao trước đó anh lại nói như vậy?"
"Nói gì cơ?" Tiểu Trương còn đang nhìn lốp xe, khựng lại.
"Rằng tốt nhất là đừng làm trái lời hắn."
Nghe vậy, Tiểu Trương thở dài một hơi, hồi tưởng lại chuyện cũ, vẫn còn chút hoảng hốt nói: "Khoảng nửa tháng trước, tôi mới chuyển vào một căn hộ, thầy Tử Dạ lạnh lùng bảo tôi phải dọn ra trong vòng ba ngày, lúc đó tôi bận quá nên quên mất... kết quả là... tối ngày thứ ba tôi đã phải gặp cảnh sát."
"Có ý gì?"
"Trong căn hộ từng có người bị sát hại rồi giấu xác trong bức tường." Tiểu Trương nở một nụ cười gượng gạo, ánh mắt dao động không yên "Trước đó tôi còn thắc mắc tại sao giá thuê lại thấp như vậy, mãi đến sau đó mới hiểu lý do. Nhưng điều kỳ quái là, cái xác kia lại có tư thế như đang cố bò ra ngoài, cứ có cảm giác… nếu để thêm một ngày nữa… nó sẽ từ trong tường chui ra."
"Lúc đó là thầy Tử Dạ báo cảnh sát, chắc là anh ấy đã đoán được tôi sẽ quên chuyện đó."
Tuy không nhớ nổi vì sao lúc đó Du Tử Du lại xuất hiện ở đó, nhưng tóm lại, khi cảnh sát đến, hắn đang khoanh tay tựa vào khung cửa quan sát tất cả. Còn Tiểu Trương thì dù có cố gắng thế nào cũng không nhớ được trước đó đã xảy ra chuyện gì, đành từ bỏ việc truy xét.
"..."
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến lưng cả bọn nổi hết da gà, trong ánh tà dương nhạt nhòa, từng người đều cảm thấy cái lạnh thấu xương len lỏi vào da thịt.
Bầu không khí bỗng trở nên lặng như tờ.
"... Các anh có tin là có… mấy thứ đó thật không…" Tiểu Trương đột nhiên cất tiếng, anh ta hạ giọng, nuốt khan một cái, mắt nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó, toàn thân trở nên cứng ngắc.
"Sao lại đột nhiên hỏi thế?"
Tiểu Trương không trả lời.
Bởi vì ngay lúc này, anh ta thấy rõ ràng, có một lọn tóc đen dài mềm mại thõng xuống từ gầm xe. Nó óng mượt, đen nhánh và trơn ướt đến dị thường, như thể có thể tưởng tượng ra được mùi thơm quái dị sẽ sộc lên khi đến gần chóp mũi, còn mấy ngón tay sưng lên trắng đến nhợt nhạt thì đang gõ nhẹ lên vành bánh xe.
Mái tóc đen kia đen một cách thuần túy đến đáng sợ, tựa như đã bị ngâm lâu trong nước, nhỏ từng giọt chất lỏng đen ngòm, ướt đẫm và dính nhớp.
Tiểu Trương từng nghe nói, cơ thể con người là cấu trúc giàu đạm, vì vậy khi phân hủy sẽ sinh ra mùi hôi thối đến mức khiến đầu óc choáng váng, thứ mùi đó một khi đã ngửi qua, cả đời chắc chắn không quên được. Mà anh ta vẫn còn nhớ rất rõ mùi hôi tanh như cá sống mục rữa nhiều ngày, tỏa ra từ thi thể trong bức tường căn hộ hôm đó lúc bị khiêng ra ngoài.
Mà giờ, cái bóng đen đó… đang tiến lại gần anh ta.
Trước mắt anh ta bắt đầu tối sầm, cổ họng khô khốc, đầu óc hoàn toàn không thể lý giải nổi những gì đang diễn ra trước mắt.
Ánh hoàng hôn lạnh lẽo rơi trên vai Tiểu Trương, khoảnh khắc ấy, anh ta hoàn toàn không thể nhận thức được bản thân là ai, hai viên cảnh sát kia cũng quên mất vì sao mình lại đứng ở đây, trong đầu chỉ còn sót lại một ý niệm mơ hồ: Rõ ràng… mặt trời vẫn chưa lặn cơ mà...
"..."
Đột nhiên, luồng không khí tĩnh mịch bắt đầu dao động, chỉ thấy một bóng người mơ hồ lướt qua vai ba người, mang theo một trận gió lạnh lẽo rợn người. Mùi hương kỳ dị nơi chóp mũi cũng theo đó mà biến mất.
Người nọ vừa khẽ nhấc chân, bóng đen sắc đồng toàn thân liền run rẩy, lập tức bị một cú đá tàn nhẫn hất văng, lăn lông lốc mấy vòng trên mặt đất. Tiếng thét chói tai vang lên xé rách không gian tĩnh mịch. Bóng người phá vỡ bầu không khí ngưng đọng, khẽ "chậc" một tiếng: "Ta cho phép ngươi ra ngoài trước khi mặt trời lặn sao?"
Tiểu Trương hoàn hồn lại, gần như trợn tròn mắt nhìn bóng dáng quen thuộc kia.
"Thầy Tử Dạ...?!"
Phát hiện ra ánh mắt của anh ta, Du Tử Du khẽ nhíu mày, rồi bỗng giơ tay lên, búng một cái.
"Bịch."
Phía sau hắn, đám người kia đồng loạt ngất lịm, phần gáy đập mạnh xuống đất.
Nghe thấy động tĩnh từ Tiểu Trương và những người khác, Du Tử Du không hề quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm quét qua đám tóc kia, mặt không biểu cảm giẫm lên những ngón tay đang phồng rộp đang cố gắng rụt lại, rồi trực tiếp dùng lực, dần dần nghiền nát chúng. Dù chất lỏng màu đen bắn tung tóe, gương mặt tinh xảo của hắn cũng không hề dao động, cứ như thể hành động trừng phạt tàn nhẫn này chẳng phải do hắn làm ra.
Sinh vật quái dị ẩn dưới gầm xe liên tục giãy dụa, tiếng thét sắc bén đến mức như muốn xé rách màng nhĩ người nghe, giống như tiếng gào thảm thiết của Hải yêu trong truyền thuyết, máu bắt đầu rịn ra từ tai của những người đang bất tỉnh, tứ chi co giật trong vô thức, nhưng Du Tử Du lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, giọng hắn âm trầm vang lên.
"Ta không thích có kẻ không nghe lời, cũng không thích có ai đó hành động khi chưa được ta cho phép."
"..."
"—— Giờ thì, cút về chỗ của ngươi đi."
...
Đến khi Tiểu Trương tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang ngồi ở ghế phụ trên một chiếc xe, sau gáy đau như nổ tung. Còn chưa kịp với tay ra sau để sờ xem chuyện gì đã xảy ra, thì đã nghe tiếng tắt máy xe.
Anh ta phát ra một tiếng rên rỉ, ánh mắt vô thức liếc sang bên cạnh.
Góc nghiêng lạnh lùng của Du Tử Du đối diện anh ta, dù là dưới ánh đèn đường đêm vẫn hiện lên vẻ tinh xảo nổi bật như thế, khiến Tiểu Trương cảm thấy đầu óc rối bời, do dự hỏi: “ thầy Tử Dạ …? Sao anh lại ở đây?”
Một vài ký ức chậm rãi tràn về trong đầu anh ta, trước đó anh ta đi gặp Du Tử Du… nhưng lại có một khoảng trống trong quá trình đó, như bị màn sương che phủ, dù thế nào cũng không thể nhớ ra được. Tiểu Trương cố gắng đào sâu những cảnh đó trong trí nhớ, nhưng không thu hoạch được gì.
Khi anh ta còn đang bối rối, ngón tay của Du Tử Du gõ nhịp nhàng trên vô lăng.
“À đúng rồi, hai vị cảnh sát đó đâu rồi?” Tiểu Trương bỏ ý định nhớ lại những ký ức thiếu sót, anh ta bật dậy, lo lắng nhìn quanh, “Tôi nhớ là…”
“Bọn họ tỉnh dậy sớm hơn cậu, đi rồi.”
“Vậy à.” Tiểu Trương cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng, lẩm bẩm, “Thật sao…”
Du Tử Du quay đầu nhìn anh ta, trong bóng tối, một tia sáng đỏ lóe lên trong ánh mắt, mang đến cho anh ta cảm giác lạnh lẽo như loài rắn, anh ta rất sốt ruột, điều mà bất cứ người có mắt đều nhận ra.
“Nhìn tôi.”
Tiểu Trương trong lòng chợt căng thẳng, tiếp đó, anh ta không có cách nào khống chế tứ chi của mình, mơ màng ngẩng đầu nhìn về phía Du Tử Du. Thần trí trong mắt anh ta dần tan rã, linh hồn như đang trôi nổi giữa không trung, chỉ thấy trước mắt hai ánh sáng đỏ hút hồn đó.
“Lốp xe của cậu thì vẫn tốt, nên mới để cảnh sát đi nhờ xe cậu. Giờ cậu đã về nhà rồi, trước đó chẳng có chuyện gì xảy ra, đừng cố tìm hiểu lý do nữa.” Giọng nói bình thản.
“...”
Tiểu Trương chậm rãi gật đầu, rồi mang vẻ mặt như đang mơ màng mở cửa xe, vô tri vô giác bước ra đường, những ký ức kia bị sức mạnh siêu nhiên xóa sạch hoàn toàn.
Cảnh tượng này như thế đã xảy ra hơn mười mấy lần, gần đây Du Tử Du thường xuyên xóa trí nhớ đối phương. Tất cả là vì những chuyện kỳ quái này ngày càng phổ biến, đến mức không thể che giấu được nữa.
Quá phiền phức.
Du Tử Du không chút cảm xúc dời tầm mắt, vuốt nhẹ hốc mắt của mình.
Kể từ khi tin tức “Ghen tị” xuất hiện lan ra, mọi người đều đoán già đoán non về vị đại nhân kia —— cũng tức là hắn, có xuất hiện hay không. Con quái vật bị trói buộc dưới đất khi nãy bí quá hóa liều định nhập vào con người để thoát khỏi ngôi nhà ma này, đi tìm dấu vết của hắn, nhưng nó chẳng biết rằng Du Tử Du chính là mục tiêu nó cần tìm.
Tất cả quái vật đều trở nên hỗn loạn, nếu không có gì bất ngờ, hiện tượng siêu nhiên sẽ xuất hiện ngày càng nhiều hơn.
Trong nhất thời, dường như tất cả quy tắc đều rối loạn —— ví dụ như vụ án gần đây khiến hắn bị nghi ngờ, cô gái bị giết thương tâm trở thành quái vật báo thù, Du Tử Du dám cam đoan đây không phải là vụ đầu tiên, cũng không phải là cuối cùng.
Có vẻ như...
Khi quái vật xuất hiện nhiều hơn, trò chơi cũng sắp lan ra thế giới thực. Nhưng vì có chuyên ngành đặc biệt chuyên phụ trách các vụ như thế này, có lẽ đây là dấu hiệu hai bên sắp đối đầu.
Nhưng chuyện đó liên quan gì đến hắn?
Du Tử Du thờ ơ nghĩ, nổ máy xe lần nữa, giờ hắn phải đi dự tiệc rồi.