“Từ hôm ký tặng sách đến giờ, anh đã tắt máy ba ngày rồi, ba ngày liền đó!!”
Từ phía ghế sofa vang lên tiếng gào thét của Tiểu Trương. Mặt anh ta trệ xuống, bước lại gần, “Ba ngày! Đủ để báo cảnh sát về một vụ mất tích rồi đấy! Hơn nữa cửa kính xe của anh còn vỡ nát hết, nhìn y như hiện trường án mạng vậy!”
Du Tử Du làm như chẳng nghe thấy tiếng gào của người trợ lý, ngược lại còn giống một con mèo đen cuộn tròn trên sofa, lười biếng xem tivi.
Xung quanh hắn toàn là những chiếc gối ôm hình thú nhỏ nhắn, vây quanh lấy hắn, khiến Tiểu Trương đang đứng bên cạnh trông chẳng khác gì một thằng ngốc.
Cơn giận trong lòng Tiểu Trương bốc lên, anh ta liều lĩnh bước tới trước mặt hắn, giật lấy điều khiển từ xa rồi tắt tivi. Du Tử Du nhàn nhạt liếc anh ta một cái, chỉ một cái nhìn ấy thôi đã khiến Tiểu Trương rùng mình, lý trí lập tức quay trở lại, lúng túng nói: “Tôi... tôi chỉ là lo cho anh thôi mà.”
Dù hai người đã làm việc cùng nhau bao lâu nay, nhưng trong tiềm thức, Tiểu Trương vẫn có chút sợ hắn.
Một nhiếp ảnh gia cận kề cái chết, không hề có bất kỳ dấu hiệu bất thường hay sở thích xấu nào. Nghĩ thế nào cũng thấy chính vì sự điên loạn kia bị chôn giấu quá sâu, Du Tử Du cần phải giải phóng áp lực ấy ra ngoài, nếu không cứ tiếp tục kìm nén như vậy, hắn sẽ phát rồ trong trầm lặng mất thôi.
Đã có bao nhiêu nghệ thuật gia suy sụp tâm lý, rồi đi đến tự tử vì điều đó chứ?
“Mấy ngày trước tôi đi gặp bác sĩ tâm thần.”
Tiểu Trương sững người, vì Du Tử Du rất hiếm khi nhắc đến chuyện này, chứng tỏ hắn thực sự có vấn đề rồi: “Gì cơ? Bác sĩ nói gì?”
“Cửa kính xe là tôi đập.”
Nghe vậy, Tiểu Trương không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Ồ, anh rốt cuộc cũng bị bệnh rồi, thế thì tốt quá.”
Du Tử Du: “...?”
Tiểu Trương nghi hoặc hỏi: “Nhưng... buổi ký tặng thực sự khiến anh áp lực đến vậy sao? Tôi thấy với nhan sắc của anh thì hoàn toàn không cần phải lo lắng gì đâu...”
Lời còn chưa dứt, Du Tử Du đã cầm lấy chiếc gối trên sofa ném thẳng tới. Khuôn mặt hắn lạnh băng: “Cậu bị sa thải.”
Tiểu Trương ôm đầu, suýt nữa không tránh kịp cú tấn công bất ngờ. Nghĩ tới đám phóng viên hung hãn như thú dữ, anh ta không khỏi rùng mình, sợ hãi nói: “Tôi cảm thấy mình sắp bị anh ép đến trầm cảm mất rồi. Xem ra nếu hai ta còn tiếp tục làm việc chung, sớm muộn gì cũng sẽ có một người phát điên mất. Nhưng anh yên tâm, chúng ta là bạn, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Bạn...?
“Tôi tưởng là vì tôi trả lương đủ cao.” Du Tử Du lạnh lùng đáp.
Tiểu Trương uyển chuyển nói: “Cũng... cũng có lý do đó.”
Người vì tiền mà chết, chim vì mồi mà vong. Mặc dù Du Tử Du đúng là một tên ma vương chính hiệu, nhưng Tiểu Trương tuyệt đối không thể rời bỏ hắn. Không vì gì khác, chỉ vì mức lương mà hắn trả cao gấp mười lần so với mặt bằng chung của các nhiếp ảnh gia có quản lý. Trước tiền bạc, ngoài việc hắn hơi khó chiều một chút, những “tật xấu” vặt vãnh đối với Tiểu Trương mà nói đều không đáng kể.
Đến giờ, anh ta vẫn không rõ nhiếp ảnh gia nhà mình là thiếu gia từ đâu chui ra. Thiết bị chụp hình lúc nào cũng là đời mới nhất, ở biệt thự ngoại ô thủ đô, gara đầy xe sang, khí chất tỏa ra như đóa hoa cao lãnh không ai với tới. Nhưng ở giới Bắc Kinh hai năm trước lại hoàn toàn không có thông tin gì về người này, cũng chưa từng thấy hắn giao du thân thiết với ai.
Có điều, nhiếp ảnh vốn là thú chơi xa xỉ của giới nhà giàu, Tiểu Trương đoán rằng người nhà Du Tử Du chắc sống ở nước ngoài.
“Nói xong chưa?” Du Tử Du mặt không cảm xúc, “Nói xong thì đi đi, đừng làm phiền tôi ngủ.”
“Ngủ...?”
Mở mắt trừng trừng, vặn tivi to hết cỡ rồi gọi là ngủ á? Khóe miệng Tiểu Trương giật giật.
Du Tử Du: “Có ý kiến?”
Tiểu Trương hiểu đây là lệnh đuổi khách, bèn lựa lời nói ngắn gọn: “Chỉ cần anh không sao là tốt rồi. Nhưng lần này tôi đến tìm anh không chỉ vì lo lắng cho anh. Anh còn nhớ tạp chí mà tôi từng nói với anh lần trước không? Bọn họ sắp đến hạn chót rồi, nếu ảnh đã xử lý xong thì gửi về mail cho tôi sớm nhé.”
Tạp chí đó tên là [Power], một chuyên san nhiếp ảnh có tiếng trong nước, cơ hội như vậy không dễ gì có được.
“Biết rồi.” Du Tử Du nheo mắt lại, kéo một chiếc gối ôm khác ôm vào lòng, “Nhưng giờ tôi muốn ngủ. Tối còn có một buổi tiệc.”
“Tiệc?”
Tiểu Trương đầy lo lắng: “Anh nhớ cẩn thận an toàn đấy.”
Nếu là tụ tập với đám người trong giới thì càng phải đề phòng, tuyệt đối không được đụng đến đồ uống lạ, cũng đừng vì tò mò mà thử mấy thứ cấm kỵ. Giới nhiếp ảnh ngầm ở đây khá giống với nước ngoài, vì đa phần là theo phong cách tử vong u ám, áp lực cực lớn, nên đời sống cá nhân cũng cực kỳ buông thả.
Sắc mặt Du Tử Du bỗng trở nên kỳ lạ: “Ờ, tôi sẽ nhắc nhở bọn họ.”
“… Nhưng mà, anh ra ngoài chơi với bạn à? Anh có hẹn với ai vậy?” Tiểu Trương chưa từng thấy bên cạnh Du Tử Du có ai gọi là “bạn”.
Có lẽ cảm thấy anh ta lắm lời, Du Tử Du không buồn trả lời nữa.
Ngay lúc Tiểu Trương đang đứng nhìn y, lời đến miệng mà chưa nói ra được, chợt có tiếng chuông cửa vang lên, âm thanh vang vọng khắp không gian trống trải của phòng khách biệt thự.
Du Tử Du vẫn không nhúc nhích, như thể bị điếc có chọn lọc, Tiểu Trương đành nói: “Tôi đi mở cửa nhé.”
Anh ta đành nhận số phận bước đến cửa. Lúc đứng trước cửa, anh ta cảnh giác hỏi: “Ai đấy?”
“Cảnh sát.”
Tiểu Trương: “...?!”
Du Tử Du mặt lạnh tanh, đặt cằm lên gối ôm, liếc anh ta một cái, giọng lười nhác: “Cuối cùng cũng biết gọi cảnh sát đến gặp tôi rồi, cậu có biết mình thật đáng ghét không?”
Không hiểu sao, Tiểu Trương cảm thấy câu nói này càng nghĩ càng rùng mình.
“Khoan đã, anh phải nói cho tôi biết tại sao cảnh sát lại đến tìm chứ?!”
“Tìm nhầm người.”
“Nhưng chỗ anh vốn chẳng có hàng xóm nào cả, tôi lái xe ba tiếng đồng hồ, còn leo bộ một tiếng mới lên đến đỉnh núi...”
Du Tử Du bỗng hiểu ra, giọng điệu phẳng lặng: “À, thì ra không có à.”
Tiểu Trương cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh, trong đầu hiện lên một đống tiêu đề báo chí, anh ta thét lên: “Nếu bị người ta chụp được thì ngay lập tức sẽ thành scandal mất thôi! [Kinh ngạc! Nhiếp ảnh gia “Tử Dạ” không đến buổi ký tặng vì lý do này!] Nói thật đi, anh có đúng chỉ đập vỡ cửa kính xe thôi không?”
Trước câu chất vấn, Du Tử Du chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ: “Ồn ào.”
Tiểu Trương: “...”
Được rồi.
Ngoài cửa, viên cảnh sát có vẻ cũng không chờ được Tiểu Trương nữa, lại gõ cửa lần nữa để nhắc nhở. Không còn cách nào khác, Tiểu Trương đành mở cửa, trên mặt đeo nụ cười ngượng ngùng: “À, anh cảnh sát, không biết có việc gì mà đến tận đây vậy...?”
Nói xong, cậu ta nghiêng người sang một bên nhường chỗ cho cảnh sát bước vào. Lúc này, Du Tử Du mới nhìn rõ hai vị cảnh sát đứng trước mặt.
Hai tên cảnh sát, một cao một thấp, kết hợp với Tiểu Trương ở giữa, trông như biểu tượng tín hiệu Wi-Fi di động được đặt ngay cửa, trông hơi buồn cười. Nhưng vì gương mặt gượng gạo của Tiểu Trương nên khung cảnh cũng phần nào bớt đi tính hài hước, coi như là giữ được chút nghiêm trang khi gặp mặt.
Nhưng khi thấy Du Tử Du đối diện với cảnh sát mà không hề tỏ ra sợ hãi hay lo lắng, lòng Tiểu Trương hơi thả lỏng một chút.
Nhưng viên cảnh sát lên tiếng ngay: “Tối ngày 14, cậu ở đâu?”
Nghe như một cuộc thẩm vấn, nụ cười của Tiểu Trương lập tức cứng lại, trong lòng dấy lên linh cảm chẳng lành.
“Tôi ở nhà.” Du Tử Du không ngẩng đầu lên, trả lời lạnh lùng.
“Ở nhà?”
“Chuyện gì xảy ra.”
Câu này không phải hỏi mà giống như hắn lười biếng nói cho có chuyện, chẳng màng phải giả vờ.
Du Tử Du nhấc tay, chống cằm, đôi mắt đen sâu thẳm không đáy lạnh nhạt nhìn thoáng qua hai người đối diện.
Hai cảnh sát trao nhau ánh mắt như truyền tín hiệu, rồi nói: “Chúng tôi nghi ngờ một vụ án mạng có liên quan đến cậu, vì camera ở bảo tàng nghệ thuật ghi lại cảnh cậu là người cuối cùng nói chuyện với người chết. Cuộc đối thoại ấy không hề vui vẻ, nên trong mắt chúng tôi, cậu là nghi phạm hàng đầu.”
“Người chết?” Tiểu Trương lặp lại.
Trong đầu anh ta chợt tái hiện cảnh tượng lúc tìm thấy Du Tử Du, thấy một người thanh niên cùng bạn gái hoảng loạn bỏ chạy —— phải chăng bọn họ gặp phải chuyện chẳng lành? Anh ta vô thức liếc sang Du Tử Du, phát hiện chân mày của hắn không động dù chỉ một chút, như chẳng biết có vụ án mạng nào xảy ra, biểu cảm đầy lạnh lùng.
Du Tử Du nói: “Nếu các người thật sự xem lại đoạn video, sẽ biết tôi chỉ nói một câu với hắn ta thôi.”
Cuộc tiếp xúc này không quá năm giây, chẳng có cuộc tranh cãi nào lại ngắn ngủi như vậy.
“Có ai chứng minh được tối ngày 14 cậu thực sự ở nhà không?”
“Tôi lắp camera giám sát trong nhà.” Du Tử Du trả lời, “Nếu cần, tôi có thể giao đoạn video tối hôm đó cho các người.”
“Tại sao phải lắp camera?”
Du Tử Du liếc nhìn viên cảnh sát cao to đang nói chuyện, khiến người kia giật mình lùi lại tránh ánh mắt hắn, rồi hắn lạnh lùng nói: “Vì tôi thích thế.”
Hắn tỏ ra bất mãn, thậm chí dám cãi lại cảnh sát, khiến Tiểu Trương sợ hết hồn hết vía. Anh ta sợ họ lập tức tóm lấy hắn, nhưng may mắn hai viên cảnh sát dường như không quan tâm mấy, chỉ lặng im một lúc trước câu trả lời của hắn, rồi lại trao đổi ánh mắt.
Trong ánh mắt đó có hàm nghĩa khác thường, khiến Tiểu Trương không hiểu sao cảm thấy họ đang sợ hãi.
Sợ gì chứ? Chẳng phải chỉ là vụ án mạng bình thường sao?
"..."
Họ tiếp tục hỏi một loạt câu, nhưng dù hỏi thế nào, câu trả lời của Du Tử Du cũng không có sơ hở để tấn công.
Như thể càng truy hỏi thì càng chẳng có gì thêm, thế là cảnh sát quyết định tạm thời đem đoạn video về đồn để điều tra tiếp. Vì Du Tử Du là nghi phạm, chỉ việc tra cứu thông tin trong kho dữ liệu cũng tốn khá nhiều thời gian, họ yêu cầu hắn phải luôn giữ điện thoại trong tầm liên lạc.
Du Tử Du khẽ “Chậc” một tiếng, miễn cưỡng gật đầu.
Cứ như trong cuộc thẩm vấn gay gắt này, điều đáng chú ý nhất lại là việc hắn phải nhớ mang theo điện thoại.
Tiểu Trương đứng một bên quan sát, không nhịn được mà nghĩ thầm: Cuối cùng thì anh ta cũng là người thắng lớn nhất — từ nay không còn phải lo liên lạc với tên nhiếp ảnh gia nhà mình nữa.
Không biết vì sao, nhìn qua lại thấy Du Tử Du rất kiêu ngạo, cũng giỏi mày mò các thiết bị chụp hình, nhưng lại như người mắc chứng sợ công nghệ hiện đại, trong nhà ngoài TV và máy ảnh ra, chẳng thấy món đồ công nghệ cao nào.
Lần trước Tiểu Trương đến nhà hắn, anh ta không tìm được một ổ cắm điện nào dùng được, thậm chí nhà không có cả tủ lạnh để trữ thức ăn, cứ như Du Tử Du chẳng cần ăn uống.
Nói tới đây, căn biệt thự này dường như từng xảy ra nhiều vụ án mạng, đúng là căn nhà ma ám, lại còn nằm trên đỉnh núi, xung quanh hoang vắng không một bóng người, nhưng nhiếp ảnh gia nhà mình lại khá hài lòng. Nếu là Tiểu Trương, anh ta tuyệt đối không dám ở một mình nơi chốn này.
Vậy nên... Hắn thật sự là con người sao? Câu hỏi ấy khiến chính Tiểu Trương cũng không khỏi suy nghĩ.
“Các người cố gắng rời khỏi đây trước hoàng hôn đi.” Du Tử Du nói một cách thờ ơ, “Nếu không tôi không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”
Hai viên cảnh sát nhìn nhau, không hiểu sao hắn lại nói thế, nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó, khi mọi thủ tục hoàn tất, cảnh sát nhìn đồng hồ rồi vội vàng rời đi.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Du Tử Du hơi phiền muộn, tặc lưỡi: “... Sớm biết thế không làm người ta hoảng sợ.”
"..."
Ngay sau đó, ánh mắt Du Tử Du liếc sang Tiểu Trương, đầy vẻ không kiên nhẫn như muốn nói: Sao cậu vẫn còn đứng đó.
Tiểu Trương hiểu ý ngay tức khắc: “... A, đúng rồi, tôi đi ngay đây, trước hoàng hôn rời đi, để anh yên.”
Anh ta chu đáo tắt hết đèn trong biệt thự, kéo kín rèm đến mức không lọt nổi một tia sáng, khôi phục lại trạng thái ban đầu lúc anh ta vừa đặt chân đến nơi này, rồi lặng lẽ cút đi.
...
Khi mọi người đều đã rời đi, lúc này Du Tử Du mới ngẩng đầu lên, thản nhiên nói với không khí: “Xong rồi, ngoan đi.”
—— Tiểu Trương nói thiếu một điều, ở đây không chỉ có một mình Du Tử Du.
Ngay khi cánh cửa vừa khép lại, quanh biệt thự vang lên tiếng bàn luận xôn xao, dường như có vô số bóng đen từ góc tối chui ra, toàn bộ căn biệt thự sống dậy, tường bỗng mềm mại như da thịt, “cục cục” một tiếng, mấy cặp mắt trên trần bật mở, sàn nhà nhè nhẹ thở, mang cảm giác dính nhớp và rợn người.
Căn nhà ma này sống động hẳn.
Chúng đang bàn tán kịch liệt chuyện gì đó, như thể cảm thấy bất mãn và oán giận việc Du Tử Du bị cảnh sát điều tra.
"..."
Du Tử Du uể oải lấy gối trùm đầu, lạnh lùng bảo: “Im hết đi, nếu không thì cút ra khỏi nhà ta.”
Phòng khách lập tức tĩnh lặng như bị bấm nút tạm dừng.
Bóng đen rót cho hắn cốc nước để trên bàn, rồi lấy chăn đắp lên người, suốt toàn bộ quá trình hoàn toàn không phát ra tiếng động.
Một lúc sau, xúc tu ngoan ngoãn rút lui như thủy triều, mọi thứ lại trở về tĩnh lặng. Nhưng Du Tử Du biết, bọn chúng chưa hề rời khỏi nơi này, bởi vì bất kể ở đâu, thân phận, tính cách cùng nội tại của Du Tử Du đã định trước hắn sẽ hấp dẫn những kẻ tụ tập trong bóng tối.
Căn biệt thự có ma đã tiến hóa thành vật thể không thể gọi tên này, rõ ràng đã trở thành kẻ hầu trung thành nhất của hắn.
Bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, Du Tử Du đột ngột mở mắt, trong đôi con ngươi đen chỉ còn lại một mảng đỏ sẫm lạnh lẽo: "Bây giờ là mấy giờ?"
“Xì xì.”
Tiếng rít đặc trưng của loài rắn vang lên từ dưới ghế sofa, dường như đáp lại câu hỏi của hắn.
“Ta biết rồi, cảm ơn ngươi, X.” Du Tử Du thờ ơ nói.
X là vật đồng hành duy nhất hắn mang theo từ trò chơi, một con rắn độc màu trơn, thường trú ẩn trong áo khoác của Du Tử Du. Nó sẽ không dễ dàng xuất hiện nếu không có lệnh của hắn. Nó rất ngoan ngoãn, đó cũng là điểm mà Du Tử Du hài lòng về nó.
Mặt trời sắp lặn, hy vọng loài người rời khỏi đây nhanh một chút, đừng gây rắc rối cho hắn.