Bốn giờ sáng.
Vì là đêm khuya, con phố đen kịt chẳng có lấy một bóng người. Khu phố cũ chỉ còn lác đác vài ngọn đèn đường đang cháy sáng, thậm chí vì đã lâu không được sửa chữa, đèn trên đỉnh đầu chàng trai phát ra tiếng "két két" chói tai. Vài con bướm đêm đâm vào chụp đèn, một lần nữa khiến màn đêm chết lặng vang lên thanh âm khẽ khàng của cái chết.
Nếu không phải ban ngày bị bạn gái kéo đi xem triển lãm ảnh của Tử Dạ, vì không muốn để lộ khác thường nên bắt buộc phải cố tỏ ra không có gì, cùng cô đi một chuyến, thì cậu ta tuyệt đối sẽ không chọn thời điểm này để tới đây xử lý…
Chàng trai siết chặt áo khoác, cố gắng giấu mình vào lớp vải.
Nhìn kỹ sẽ thấy vẻ mặt cậu ta vì sợ hãi mà trở nên vặn vẹo, dữ tợn, miệng lẩm bẩm như kẻ thần kinh: “Chuyện này không thể trách tôi được… đâu phải chỉ một mình tôi làm… Sao lại cứ bám lấy tôi… không đi tìm mấy người kia ——?!”
Khi nói đến câu cuối cùng, giọng cậu ta gần như vỡ ra, nhưng cứ như có thứ gì đang hùa theo, ngọn đèn đường trên đỉnh đầu bất chợt phát ra tiếng “bụp”, rồi vụt tắt.
Cậu ta giật bắn người, cơ thể phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ, run lên trước khi kịp nhận ra.
Ngay lúc ấy, khóe mắt cậu ta bỗng bắt được một cảnh tượng quái dị ——
“Ai ở đó!!” Cậu trai buột miệng hét lên.
Ở phía không xa, chẳng biết từ lúc nào lại đột ngột xuất hiện một cái bóng. Nó đứng im lìm trong bóng tối, như một bức tranh đông cứng giữa không gian, nhưng nếu nhìn kỹ thì trong làn sương đen vặn vẹo ấy, vẫn miễn cưỡng có thể phân biệt được đó là một bóng lưng xa lạ, mơ hồ mang nét hình người.
Nghe thấy tiếng gọi của cậu ta, bóng lưng ấy khẽ động đậy, cuối cùng cũng từ từ xoay người lại, để lộ khuôn mặt của mình.
"...”
Đó là một thiếu niên với vóc dáng yếu ớt, gương mặt thanh tú, thân hình gầy guộc giấu dưới bộ đồng phục học sinh đã bạc trắng vì giặt quá nhiều. Nhưng thứ khiến người ta không thể rời mắt chính là biểu cảm trên khuôn mặt cậu… vẻ mặt đờ đẫn gần như mộng du, như thể chính cậu cũng không hiểu vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này. Ánh mắt trống rỗng, con ngươi hiện ra màu sắc trắng xám như của người chết.
Trong tay cậu ôm một vật hình cầu, trông giống như bóng rổ hay thứ gì đó tương tự.
Nhưng… một nam sinh cấp ba, sao lại xuất hiện dưới khu chung cư cũ hoang tàn lúc đêm khuya?
Chẳng để cậu trai kia kịp suy nghĩ, chỉ trong đúng một giây, cậu nhóc đứng từ khoảng cách hơn mười mét đã đột ngột xuất hiện ngay trước mặt. Tốc độ nhanh đến mức rợn người, khiến khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chưa đầy một mét. Đó tuyệt đối không phải là tốc độ mà con người có thể đạt được, như thể cậu nhóc không hề bước đi, mà dịch chuyển bằng ý niệm.
"Tí tách, tí tách." Âm thanh chất lỏng nhỏ xuống vang lên rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng, lạnh lẽo đến gai người.
Âm thanh ấy lập tức thu hút sự chú ý của cậu trai, nhưng khi nhìn rõ thứ đang nhỏ giọt xuống đất, toàn thân cậu ta lạnh toát, tay chân cứng đờ như hóa đá tại chỗ ——
Bởi vì thứ mà thiếu niên đang ôm trong tay… chính là một cái đầu người có gương mặt giống cậu ta như đúc. Cái đầu lâu vẫn đang mở mắt, cả hai cặp mắt vô hồn cùng lúc nhìn chằm chằm về phía cậu trai.
"Ngươi biết anh ấy ở đâu không?" Chúng đồng thanh cất tiếng hỏi.
Cậu trai chết trân nhìn đôi môi kia lúc đóng lúc mở, như thể bên trong ẩn giấu một con rắn độc đang rục rịch trườn ra.
"Ngươi biết anh ấy ở đâu không?"
Chúng lặp lại lần nữa, rồi tiến lên một bước về phía cậu ta. Lúc này cậu trai mới như bừng tỉnh, hoảng hốt lùi lại té ngã ngửa trên nền đất lạnh lẽo.
"Tôi không biết! Tôi không biết gì cả! Đừng tìm tôi! Không phải tôi giết người, tôi không giết cô ấy!!"
Cậu trai hối hận. Thứ quái vật trước mắt kia như thể đã nhìn thấu tất cả tội lỗi mà cậu ta từng cố giấu giếm. Nhưng rõ ràng chủ kiến đó đâu phải của cậu ta, cậu ta chỉ là người gọi cô gái ấy ra thôi. Ai mà ngờ bọn họ lại đi quá giới hạn chứ? Nếu thật sự phải nói thì... cậu cũng chỉ đè tay cô ta xuống một chút, đến mức bản thân còn chưa kịp cảm thấy sung sướng gì...
Chẳng phải cô ta cũng đã làm chuyện đó rồi sao? Còn bày đặt giả vờ làm trinh tiết liệt nữ cái gì?
“Ban ngày, bọn ta thấy ngươi đứng cạnh hắn.” Cái đầu người nói. “Không đúng sao?”
“Tôi không biết…”
Dường như cậu ta chỉ còn biết lặp đi lặp lại câu đó. Nỗi sợ khiến cổ họng cậu ta nghẹn cứng, suýt nữa bật khóc. Cậu ta không biết phải làm gì, chỉ có thể liên tục lắc đầu, trong lòng tràn ngập cảm giác hối hận… Lẽ nào cô gái kia sau khi xuống địa ngục rồi, vẫn không cam tâm, còn muốn hóa thành thứ quỷ dị như thế này quay về tìm bọn họ lấy mạng?
Cậu ta không muốn chết! Cái mạng rẻ mạt như cô ta thì có gì đáng để thương xót? Còn cậu ta, cậu ta còn chưa sống đủ mà! Tại sao phải kéo cậu ta xuống theo?!
“Không biết.” Thiếu niên dừng bước. Giọng cậu nhóc như gió thoảng qua khe cửa, văng vẳng trong đêm, mang đến cảm giác mơ hồ và trống rỗng.
“Ngươi nói... Ngươi không biết?”
“Rõ ràng ngươi đứng ngay bên cạnh người đó, còn rất gần.”
“Còn nói chuyện với anh ấy nữa.”
“Đồ dối trá.”
“Chết đi.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cậu trai trông thấy trong đôi mắt chết lặng kia của thiếu niên lại chợt loé lên một tia cảm xúc duy nhất còn sống. Đó là cơn ghen tuông mãnh liệt đến phát cuồng ——
Ghen tị vì cậu ta được nói chuyện với anh ấy.
Ghen tị vì từng đứng cạnh anh ấy.
Ghen tị vì bọn họ từng được hít thở cùng một bầu không khí.
Chỉ có ghen tuông mới đủ sức khuấy động cảm xúc của thiếu niên này. Ngực cậu nhóc phập phồng lên xuống, rốt cuộc trông cũng giống một đứa trẻ còn sống.
"Ta cực kỳ không vui." Thiếu niên lẩm bẩm, mím chặt môi, "Có lẽ, chúng ta nên chơi trò gì đó với ah ấy."
Đầu người lên tiếng: "Không được. Anh ấy sẽ giận."
Chỉ trong một khoảnh khắc, nhịp thở của thiếu niên dường như ngừng lại, nhưng cậu nhóc vốn dĩ không có hơi thở, đó chỉ là một cách hình dung mà thôi. Cậu nhóc đứng đờ tại chỗ, chỉ vừa nghĩ đến cảnh bị người kia nhìn chòng chọc mình bằng ánh mắt chán ghét, mọi suy nghĩ ban đầu của cậu nhóc lập tức bị dập tắt, lại một lần nữa trở về dáng vẻ mơ hồ như kẻ mộng du.
"Anh ấy sẽ giận sao…"
"Cho nên không được." Đầu người nói.
"Ừm."
Cậu trai nín thở. Cậu ta không dám nhìn, cũng chẳng có dũng khí xoay người bỏ chạy trước mặt cái sinh vật nhỏ quái dị này. Mặc dù lúc này nó chỉ đang lẩm bẩm một mình.
"..."
Lá khô xoay tròn rơi xuống bãi nước đọng trên mặt đất, trong không khí phảng phất mùi hôi thối mục rữa.
Sau một khoảng lặng chết chóc, cũng không rõ đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc cậu trai cũng dám ngẩng đầu lên, nhưng chợt phát hiện, thiếu niên ôm đầu người kia đã biến mất không còn bóng dáng.
Lẽ ra cậu trai nên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng
Trải nghiệm rùng rợn quái dị đêm nay khiến toàn thân cậu ta như rơi vào trạng thái mê mụ, đầu óc đặc quánh, u mê mờ mịt. Dù gió đêm se lạnh thổi lướt qua mặt cũng không giúp cậu ta tỉnh táo lại. Trong đầu cậu vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh cái đầu nhỏ máu, đôi mắt trắng dã vô thần, và gương mặt chết chóc kia.
Là ảo giác sao?
Không được, hôm nay không thể xử lý xác của cô gái kia.
Đầu óc cậu ta rối bời, bất giác cậu ta lại nhớ tới ban ngày khi đi cùng bạn gái đến buổi triển lãm ảnh. Chính cái gã thanh niên xa lạ chết tiệt kia đã thì thầm một câu —— Có lẽ chính câu nói ấy mới khiến cậu ta, lúc một mình bước về nơi giấu xác, bắt đầu sinh ra những ảo giác khủng khiếp thế này.
[Cô ấy bò ra từ trong nệm.]
Câu nói đó khiến toàn thân cậu ta lạnh toát, chẳng thể nào tiếp tục giữ vẻ giả vờ bình tĩnh trước mặt bạn gái được nữa.
—— Làm sao hắn biết được chỗ bọn họ giấu xác? Là trùng hợp?
Trước đó, thiếu niên ôm đầu người kia chỉ đang trêu đùa cậu ta thôi sao?... Chỉ vì cậu ta mỉa mai cái gã nhiếp ảnh gia chó chết Tử Dạ ấy?
Dù sự thật là gì đi nữa, cậu trai cũng đã hoàn toàn từ bỏ ý định đi kiểm tra thi thể đêm nay. Răng cậu va vào nhau lập cập, rõ ràng nơi giấu xác chỉ cách đây chưa đầy mấy bước, nhưng cậu ta vẫn không thể bước tới. Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía tầng sáu của khu chung cư cũ nát. Chính nơi đó, có một khối thịt người bị nhét trong nệm đang bốc mùi hôi thối, phân huỷ từng chút một.
Đèn ở hành lang tầng sáu nhấp nháy. Một lần. Hai lần.
Cậu trai ép mình ngừng tưởng tượng, đừng tự mình dọa mình. Nhưng ngay khi cậu ta thu ánh mắt lại, đột nhiên cảm giác được phía sau lưng mình trĩu xuống.
Động tác đó rất nhẹ, như thể có thứ gì đó đang bò lên lưng cậu ta, luồng khí lạnh men theo vành tai mà trườn dần lên trên, một cảm giác ngứa ngáy lướt qua bên má. Hơi thở của cậu trai trở nên dồn dập, theo phản xạ rùng mình một cái, ánh mắt vô thức dừng lại nơi vũng nước nhỏ dưới mặt đất.
Ánh trăng chiếu rọi, phản chiếu lại... hai gương mặt. Một gương mặt thối rữa, méo mó, đang ghé sát vào vai cậu ta.
“Á ——!!!”
...
...
“Bịch.”
Rạng sáng năm giờ.
Trong một căn hộ, Lâu Thần đột ngột mở bừng đôi mắt đen tuyền, nhìn chăm chú lên trần nhà. Nhịp tim anh đập thình thịch, dữ dội một cách bất thường.
Anh hồi tưởng lại từng hình ảnh trong giấc mơ vừa rồi, mỗi một chi tiết đều rõ ràng khắc sâu trong trí nhớ.
Một lát sau, anh ngồi dậy, với tay lấy cuốn sổ phác thảo và cây bút chì đặt bên gối. Anh dứt khoát lật đến một trang giấy trắng mới, giữa hàng mi nhíu chặt, bắt đầu vẽ.
Bút vẽ lướt nhanh, nhẹ nhàng cọ sát lên mặt giấy tạo nên những âm thanh sột soạt, vang vọng trong sự tĩnh mịch của màn đêm.
Ánh mắt Lâu Thần vô cùng chuyên chú. Chỉ khoảng mười phút sau, trên mặt giấy trống không đã hiện lên hai hình bóng.
Một thiếu niên ôm lấy cái đầu đang nhe răng cười, ống tay áo đồng phục nhỏ máu, khuôn mặt là một đống đường nét mơ hồ rối loạn, khí tức phi nhân loại nồng nặc.
Và cùng với—— cậu con trai với vẻ mặt kinh hoàng, sau lưng là một khối thịt nhớp nháp, đang ngọ nguậy bám chặt lấy.
Thế nhưng cây bút chì trong tay anh vẫn chưa dừng lại. Anh tiếp tục phác họa hình dáng đại khái của tòa chung cư cũ, khung đèn đường lờ mờ, và ánh sáng trên tầng sáu nhấp nháy hai lần.
"..."
Một lúc sau, Lâu Thần cuối cùng cũng buông sổ vẽ xuống, sắc mặt uể oải, giơ tay bóp nhẹ sống mũi.
Mặc dù đã sống trong những ngày như thế này suốt một khoảng thời gian rất dài, anh vẫn không thể hoàn toàn quen với những thứ mình nhìn thấy trong mơ.
Tất cả có thể truy ngược về khoảng hai năm trước. Thời điểm đó, anh bị cuốn vào một trò chơi tên là “Địa Ngục Lạc Viên” . Mặc dù sau đó
Lâu Thần là người chơi duy nhất sống sót và hoàn thành trò chơi, trở về thế giới thật. Nhưng chuyện ấy không có nghĩa là đã kết thúc. Bởi vì thể chất đặc biệt bị khai mở trong trò chơi ấy… vẫn chưa biến mất.
Anh có thể “nhìn thấy”, “mơ thấy”, và ở một mức độ nào đó là “tiên đoán” những thứ không thể gọi tên, giống như giấc mơ đêm nay vậy —— tất nhiên, anh không cho rằng đó chỉ đơn thuần là mơ, nếu không có gì bất ngờ, thì cậu con trai kia đã gặp chuyện chẳng lành. Chẳng bao lâu nữa, anh sẽ thấy tên cậu ta trên bản báo cáo.
Điều đáng nói là, chính năng lực đó khiến anh phát hiện ra rằng dù là trong cái gọi là “cuộc sống bình thường”, những hiện tượng quái dị, những vụ việc kỳ lạ vẫn luôn tồn tại khắp nơi. Cũng nhờ một sự tình cờ, Lâu Thần cuối cùng đã gia nhập tổ chức chính phủ hiện tại —— Cục quản lý siêu nhiên, đảm nhiệm chức đội trưởng và phụ trách xử lý những vật thể dị thường này.
So với quái vật trong trò chơi, chúng dễ đối phó và ôn hòa hơn nhiều.
Những điểm quái dị ấy khiến Lâu Thần cảm thấy rằng, lũ quái vật trong trò chơi thực ra đều bắt nguồn từ hiện thực, chỉ là bị phân loại rồi nhốt vào bảy tầng ngục giam. Còn cái gọi là trò chơi, chẳng qua là nhóm người chơi như bọn họ vô tình lạc vào nhà tù đó, cố gắng nghĩ đủ mọi cách để thoát ra mà thôi.
Còn bây giờ...
Lâu Thần xoay một vòng bút chì, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên đang ôm cái đầu, bình tĩnh nghĩ: Đám phạm nhân cấp cao nguy hiểm trong nhà tù đã vượt ngục rồi.
Nếu anh nhớ không nhầm, thì thiếu niên đó chính là boss tầng thứ nhất —— “Ghen tị”.
Ghen tị đang tìm ai?... Người đó liệu có gặp nguy hiểm không?
Anh nhất định phải tìm ra nạn nhân bí ẩn ấy, bảo vệ người đó, sau đó nghĩ cách đuổi “Ghen tị” đi, đó là trách nhiệm của anh với tư cách là đội trưởng.
Thế nhưng, ngoài “Ghen tị”, trong bóng tối còn không biết bao nhiêu quái vật khác đang rình rập, chuyện này còn lâu mới kết thúc.
"..."
Lâu Thần không để mắt quá lâu đến nó, mà đặt quyển sổ phác họa xuống, cầm lên một chồng sổ phác họa thật dày khác, vừa lật ra đã thấy bên trong toàn là bóng hình một khối sương đen, nó bị những đường nét rối rắm tạp nhạp bao phủ, khiến người ta hoàn toàn không thể nhìn rõ bất cứ đặc điểm nào, chỉ có thể lờ mờ cảm nhận đó là một thanh niên gầy gò.
Những quyển sổ phác họa kiểu này, hai năm nay Lâu Thần đã vẽ tới bảy quyển.
Anh luôn mơ thấy bóng hình mơ hồ đó, như thể đó là cội nguồn của tất cả mọi thứ.
Và trực giác mách bảo Lâu Thần, nếu nhà tù có một tên cai ngục, thì chắc chắn chính là người bí ẩn này… Chỉ khi tìm ra hắn, mới có thể giải quyết tận gốc những rắc rối kia. Tuy nhiên, nếu nghĩ theo hướng tồi tệ nhất, thì chủ nhân của khối sương đen này —— rất có thể chính là con quái vật đáng sợ và cốt lõi nhất.