“Cứ tưởng hôm nay cậu sẽ không đến.”
Người lên tiếng là bác sĩ tâm thần, đó là một phụ nữ tướng mạo nhu hòa, dịu dàng, khí chất cũng khiến người đối diện dễ dàng thả lỏng. Trong phòng vang lên tiếng nhạc êm dịu, ánh đèn ấm áp, còn đôi mắt phía sau cặp kính thì tràn ngập cảm giác vỗ về khích lệ, từng cử chỉ hành động đều mang theo nét chuyên nghiệp đầy chuẩn mực.
Lúc này, đôi mắt ấy đang nhìn chăm chú vào chàng thanh niên đang đứng ở cửa.
Khoảng một năm trước, cô bắt đầu tiếp nhận ca bệnh của người này.
Là bác sĩ tâm thần tư nhân với mức phí không hề rẻ, từ trước đến nay, cô đã từng gặp vô số bệnh nhân kỳ lạ. Nhưng chàng trai trẻ trước mặt lại đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy không có thật, là kiểu người đặc biệt hiếm thấy. Thậm chí có lúc, khi lắng nghe hắn giãi bày... cô lại cảm thấy một sự sợ hãi không tên.
Người mắc chứng rối loạn phân ly hay cuồng tưởng không hiếm, nhưng người có thể miêu tả một cách rành rọt, sinh động và rợn người những chuyện vốn không thể tồn tại trên đời như hắn, lại là trường hợp cực kỳ hiếm gặp.
Nghĩ tới đây, ánh mắt cô dừng lại trên màn hình máy tính. Màn hình đang mở một trang báo mạng với tiêu đề bắt mắt:
“Nhiếp ảnh gia "Tử Dạ" đột ngột rời sân khấu – lại là một chiêu trò marketing?”
“Mổ xẻ tác phẩm của "Tử Dạ", người này thật sự là con người sao?!”
Dưới bài là vô số bình luận suy đoán ác ý về diện mạo thật của Tử Dạ, xen lẫn còn có cả lời mắng mỏ, cho rằng công ty hắn cố tình chơi trội, nếu không sao có thể hơn hai năm trời mà chẳng hề có một thông tin cá nhân nào bị lộ ra? Cũng có người thậm chí nghi ngờ Tử Dạ vốn không hề tồn tại, chắc chắn là hình nộm do công ty dựng nên để thao túng dư luận.
Nhưng bác sĩ biết rõ, vị nhiếp ảnh gia được gọi là “hình nộm” đó – Tử Dạ – chính là chàng trai với làn da trắng nhợt đang đứng trước mặt cô.
“Hôm nay không phải là buổi ký tặng của cậu sao?” Cô cố gắng giữ cho giọng nói mình thật bình tĩnh.
“...”
Không khí như loãng đi, bác sĩ tâm lý lập tức nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm, hắn không thích bị người khác đặt câu hỏi.
Trầm mặc vài giây, Du Tử Du lạnh nhạt mở miệng: “Vì tôi gặp một chuyện phiền phức, nên tôi rời đi.”
Hắn gỡ khăn quàng khỏi vai, cởi chiếc áo khoác dài rồi nhẹ nhàng đặt lên lưng ghế, sau đó thân hình gầy gò ngồi xuống chiếc ghế bành rộng hơn một cỡ, khiến không khí xung quanh hắn càng thêm trống rỗng và lạnh lẽo, mang đến một trận hàn khí đập vào mặt.
Khuôn mặt tinh xảo vì biểu cảm thờ ơ mà trở nên lạnh lẽo đến mức gần như vô tình. Một khi ánh mắt dò xét của hắn rơi lên người, thì dù là ai cũng sẽ không khỏi rùng mình.
Bằng trực giác nghề nghiệp, cô nhận ra: Từ trước đến giờ, hắn luôn xem cô là một cái hốc tường đáng tin để trút nỗi lòng, chứ không phải một bác sĩ chữa bệnh. Bởi lẽ, hành vi của hắn chưa từng giống với bệnh nhân nào cô từng gặp, mà giống như đang trò chuyện với một người bạn bí mật tuyệt đối, —— dù sao trước khi bắt đầu chữa trị, bọn họ đã ký một thỏa thuận giữ kín mọi chuyện.
“...”
Du Tử Du liếc cô một cái: “Giờ chúng ta có thể bắt đầu rồi, bác sĩ.”
“Được.” Nghe vậy, cô vô thức rụt vai lại.
Chàng thanh niên trước mặt mang đến một áp lực vô hình cực lớn, khiến người ta chẳng dám nghi ngờ từng lời hắn nói.
“Tiếp tục chủ đề lần trước.” Du Tử Du hơi nghiêng người về phía trước.
Chủ đề lại bị hắn dắt đi. Bác sĩ tâm thần thầm nghĩ, đây là kiểu người có khát vọng kiểm soát rất mạnh. Nếu muốn giành được lòng tin của hắn, tốt nhất là đừng nên phản kháng.
Vì thế, cô chỉ hơi gật đầu, khôn ngoan lựa chọn giữ im lặng.
“Tiếp tục chủ đề lần trước… vẫn là liên quan đến bọn chúng.” Vẻ mất kiên nhẫn thoáng hiện giữa chân mày Du Tử Du, hắn lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, tôi từng làm việc trong một trò chơi kinh dị tên là Địa Ngục Lạc Viên, có sáu đồng nghiệp cực kỳ phiền phức, mỗi người phụ trách một phần khác nhau. Cô có thể coi tôi là "Kiêu ngạo", còn bọn họ là sáu phần còn lại.”
Địa ngục, bảy tội đồ, kiêu ngạo.
Bác sĩ tâm lý âm thầm lặp lại ba từ khóa này.
Dù nói thế nào, từ "kiêu ngạo" cũng khá phù hợp, vì đó chính là cảm giác mà Du Tử Du mang đến.
Cũng không phải hắn coi thường người khác, mà là từ tận sâu trong xương tủy của hắn tỏa ra một loại khí chất lạ lùng, hoàn toàn lạc lõng với thế giới xung quanh. Nếu đặt Du Tử Du giữa phố xá đông đúc, ánh nhìn đầu tiên của mọi người nhất định sẽ rơi vào hắn, bởi vì hắn thật sự quá vượt trội.
“Bọn họ thường say mê giết người, ra câu đố, tra tấn những người chơi mang tội trong Lạc Viên. Nói chung là mấy việc rất nhàm chán, tôi chưa từng hứng thú với nó.” Du Tử Du gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, lông mày nhíu chặt, “Cho đến một ngày, tôi quyết định nghỉ việc, nên đã nghĩ ra một cách để rời khỏi nơi đó.”
“Là… cách gì?”
“Tôi lợi dụng một người chơi để vượt ải.” Hắn nói ngắn gọn, sau đó ngã người một chút, nói tiếp, “Quay lại chuyện chính, hôm nay tôi phát hiện ra, bọn chúng đã ra ngoài tìm tôi.”
Con quái vật ẩn trong tấm ảnh kia, chính là tác phẩm của tầng “Ghen tị”.
Khi nhắc đến bố cục của Địa Ngục Lạc Viên, nhất định phải nói đến cơ chế trò chơi của nó. Mỗi tầng trong Lạc Viên đều có một boss trấn giữ, và cách thiết kế phó bản của từng tầng đều xoay quanh một từ khóa làm cốt lõi. Ví dụ tầng thứ nhất, tất cả phó bản đều xoay quanh chữ “Ghen tị”.
Anh em vì ghen tị mà giết lẫn nhau, bạn bè vì ghen tị mà ra tay sát hại, mẹ vì ghen tị với sự chú ý của chồng mà giết chết chính con ruột mình... Boss của tầng này cũng là một sản phẩm của bi kịch sinh ra từ lòng ghen ghét, cho nên dùng từ ấy để đại diện cho boss tầng một là hoàn toàn hợp lý.
Còn sự lệ thuộc, sùng bái của tên này với Du Tử Du, thậm chí bệnh hoạn tới cấp độ ghen tị với bất kỳ sinh vật nào có thể nói chuyện với hắn. Sự tồn tại, ánh mắt, và từng bước không rời của tên này khiến Du Tử Du phiền chán tột độ. Thế nhưng, không thể phủ nhận, trong số lũ quái vật ấy, tên đó là kẻ hiểu hắn nhất.
Vậy nên, nếu đám quái vật kia đều đã thoát ra ngoài, thì chuyện tên đó là kẻ đầu tiên lần ra tung tích của Du Tử Du cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Có điều hôm nay Du Tử Du phá hủy tấm hình kia, còn chủ động che giấu hành tung của mình, bây giờ bọn chúng chắc lại biến thành ruồi mất đầu. Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện những kẻ kia đang tìm hắn, khát khao hắn quay trở lại bên chúng, tâm trạng của Du Tử Du lập tức trở nên tồi tệ.
“Bọn chúng?”
“Chắc là sáu đứa.” Du Tử Du lười biếng đáp.
Nghe có tức không? Như thể không có hắn thì bọn chúng sống không nổi vậy.
“Bọn chúng tìm cậu làm gì?”
“Có lẽ vì địa ngục cần một kẻ lãnh đạo, nếu không thì trò chơi sẽ mất đi quy tắc, từ đó rơi vào hỗn loạn.” Giọng hắn uể oải, đầu gục xuống mặt bàn.
Rất không may, với thân phận là boss cuối cùng của tầng thứ bảy, Du Tử Du chính là kẻ đứng đầu của lũ quái vật ấy.
Vì hắn là huyền thoại khủng bố nhất của toàn bộ trò chơi, là cơn ác mộng đẫm máu mà mọi người đều e sợ. Và tất nhiên, đám dị vật không có não kia không hẹn mà cùng coi hắn là Vương của địa ngục. Chúng tuyệt đối trung thành với trò chơi này, mà theo như Du Tử Du biết, đến tận bây giờ mới chỉ có một người chơi vượt qua được toàn bộ.
Nhưng trò chơi rơi vào hỗn loạn, những người chơi còn lại chưa qua ải có lẽ đều đã quay trở về hiện thực. Điều này mang đến cho Du Tử Du chút phiền phức nhỏ, nhưng nếu bọn họ không muốn bị coi là đồ điên, tốt nhất nên mang bí mật đó xuống mồ. Mà nhìn số lượng người chơi thì… chắc doanh thu bệnh viện tâm thần hẳn sẽ tăng mạnh lắm nhỉ.
Bác sĩ tâm thần nhẹ nhàng hỏi: “Cậu đang trầm tư.”
Nghe vậy, hắn ngẩng đầu nhìn cô, trong khoảnh khắc đó, bác sĩ tâm thần tưởng như trông thấy một tia đỏ thẫm lướt qua trong đôi mắt đen như mực kia. Nhưng sắc đỏ phi nhân loại ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất, tựa như ảo giác. Nhìn lại lần nữa, đáy mắt Du Tử Du sâu hun hút, như thể đang nhìn vào vực thẳm, khiến người ta có ảo giác linh hồn của mình đang bị hút vào trong.
“Cô đang nhìn cái gì?” Giọng hắn lạnh lùng vang lên.
Nghe vậy, bác sĩ tâm thần vội vàng thu lại tầm mắt. Dù cô chẳng rõ bản thân đang sợ cái gì, nhưng đây là trực giác, một nỗi sợ xuất phát từ bản năng không thể lý giải.
"...”
Hắn vẫn dõi theo cô.
“Chúng ta nên nói một chút chuyện chuyên môn thì hơn.” Một lúc sau, Du Tử Du mở lời.
Chuyện vừa rồi bị hắn nhẹ nhàng bỏ qua, bác sĩ tâm thần thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám tùy tiện nhìn vào mắt hắn nữa.
“Vậy chuyện này có khiến cậu cảm thấy phiền lòng không?”
“Còn phải hỏi?” Du Tử Du rút tay lại, nhét vào túi áo khoác rộng thùng thình. Hắn ngồi thẳng dậy, vẻ mặt tràn đầy chán ghét, khẽ cười khẩy, “Ai mà muốn quay về cái nơi đầy máu me văng tung tóe, tứ chi đứt lìa rải rác khắp nơi, để làm cái gọi là “Vương của Địa Ngục” cho lũ quái vật đó chứ?”
Không có trò chơi, không tiểu thuyết, thậm chí chẳng có ánh mặt trời. Đó chẳng khác nào cuộc sống của một tù nhân. Hắn cũng chẳng đời nào chịu đứng chung hàng với đám quái vật đó, cho dù bản thân cũng là một phần trong số chúng.
Muốn hắn quay về? Đừng mơ.
“Cậu định làm gì?” Bác sĩ tâm thần hỏi, cố gắng khiến bản thân nghe có vẻ bình tĩnh.
Du Tử Du lạnh nhạt đáp: “Nếu không đến làm phiền, tôi có thể giả vờ như không thấy. Nhưng nếu… quá đáng quá, tôi sẽ đích thân tiễn bọn chúng quay về.”
Không phải vì hắn đột nhiên có lòng trắc ẩn, cũng chẳng phải vì đứng về phía con người. Hắn chỉ đơn giản là cực kỳ ghét việc có kẻ tùy tiện biến mọi thứ xung quanh thành một đống hỗn loạn, cho dù đó là đồng loại của hắn.
Giọng nói của y dường như mang theo một tia máu tanh, chẳng rõ là ảo giác hay không, nhưng bầu không khí trong phòng chợt trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Một thoáng im lặng kéo dài giữa hai người. Du Tử Du thì thấy hài lòng, còn bác sĩ tâm thần… cô hiểu rất rõ mình chỉ là một người lắng nghe.
“Nói chuyện với cô cũng khá thú vị.”
Dứt lời, Du Tử Du đứng dậy khỏi ghế, khoác lại khăn choàng và áo khoác — đống rác trong lòng hắn đã được trút sạch. Quả nhiên, nói chuyện với con người đúng là có thể xả bớt cơn giận.
Hắn không buồn nhìn biểu cảm hiện tại của bác sĩ tâm thần, mà chỉ kéo cửa ra, sải bước dài, lạnh lùng rời khỏi căn phòng.
Chính vào lúc này, cô bất chợt phát hiện một bóng trắng hẹp dài đang bò dọc theo bức tường như một con rắn độc. Thứ đó giống như thú cưng, hoặc thuộc hạ nào đó của chàng trai trẻ. Nó ngoan ngoãn, thuần phục, hoàn toàn nghe lệnh hắn sai khiến. Cảnh tượng kỳ dị ấy khiến cô rùng mình hoảng hốt.
Cô cố gắng dời tầm mắt, nhưng lại có cảm giác như bị cuốn vào một xoáy nước đen ngòm, trong nhất thời cô chóng mặt đến mức không thể kháng cự lại sức hút kỳ dị ấy.
“…”
Du Tử Du dừng lại, động tác mở cửa khựng lại giữa chừng.
Hắn xoay người, một tay chống lên khung cửa, ngoái đầu lại lười biếng nói với bác sĩ tâm thần:
“Tò mò quá mức chưa chắc đã là chuyện tốt đâu.”
Trong địa ngục lạc viên, có rất nhiều người chơi thể chất mẫn cảm chỉ vì nhìn thấy "những thứ không thể lý giải, không thể gọi tên" mà phát điên ngay tại chỗ. Mà bản thể của Du Tử Du, là thứ mắt người thường không thể nhìn thấy... Tin rằng chỉ cần loài người liếc nhìn một chút thôi, cũng sẽ lập tức phát cuồng, hóa loạn.
Xem ra, vị bác sĩ trước mắt này vẫn còn khá tiềm năng.
Hắn chăm chú quan sát nữ bác sĩ tâm thần, như thể lần đầu tiên trông thấy cô. Tuy giọng điệu của Du Tử Du lạnh lùng vô cảm, nhưng lại như một cú giáng đòn cảnh cáo, khiến cô lập tức bừng tỉnh khỏi cơn hỗn loạn. Lúc này cô mới phát hiện không biết từ bao giờ toàn thân mình đã ướt đẫm, mồ hôi lạnh túa ra như mưa, cứ như vừa bước vào một cõi quỷ dị nào đó, suýt chút nữa thì không thể thoát ra nổi.
Nếu không nhờ có Du Tử Du…
Cô cảm thấy kinh hãi, lại xen lẫn chút mơ hồ. Nhưng… vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì?
“Cẩn thận một chút, bác sĩ Trần.” Du Tử Du không nhíu mày lấy một cái, “Nghĩ nhiều quá sẽ thành thần kinh đấy.”
Nghe vậy, nữ bác sĩ tâm thần khựng lại, lẩm bẩm đầy khó tin: “Tôi không họ Trần, tôi họ Lý…”
Hai người đã duy trì mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân suốt hơn một năm rồi, vậy mà Du Tử Du lại không nhớ nổi cô họ gì???
"...”
Chốc lát sau, giọng Du Tử Du vang lên, không hề có lấy một tia áy náy: “Được rồi, bác sĩ Trương.”
Bác sĩ Lý: “…”