“Du Tử Du, nam, hai mươi tuổi, nhiếp ảnh gia tự do.”

Sau khi nói đến đây, giọng nói khựng lại một nhịp, rồi mới tiếp tục: “Cậu ta từng dùng thân phận "Tử Dạ" để công bố tác phẩm đầu tay mang tên "Sau khi chìm vào giấc ngủ", lập tức giành được hàng loạt giải thưởng danh giá trong và ngoài nước. Hành tung bí ẩn, chưa từng tiết lộ diện mạo với công chúng, tác phong quái gở, biệt lập.”

Còn tác phẩm đầu tay tên là "Sau khi chìm vào giấc ngủ" là bản tái hiện hoàn chỉnh một khung cảnh trong phòng bệnh.

Nghe nói, bệnh nhân được chụp trong bức ảnh đó quả thực đã qua đời ngay trong đêm hôm đó, vì vậy, đây xứng đáng được gọi là một bức ảnh tử vong. Những nhiếp ảnh gia bên lề như bọn họ, dường như đều rất thích dùng ống kính để bắt lấy hơi thở của tử thần.

Toàn bộ tác phẩm của Tử Dạ đều xoay quanh quái đàm, tử vong và sự hủy diệt.

“Cậu ta có vấn đề tâm lý không?”

“Có thể có. Theo hồ sơ thì cậu ta gặp bác sĩ tâm thn mỗi tuần, có cả lịch sử kê đơn chi tiết.”

Nhưng nội dung các buổi nói chuyện đều đã được mã hóa, sợ rằng chỉ có bác sĩ tâm thần và bản thân hắn mới biết cụ thể đã trao đổi những gì. Tất nhiên, nếu những thông tin đó dễ dàng bị điều tra ra, thì cái giá họ trả cho dịch vụ bảo mật kia đúng là… không đáng đồng tiền.

"Tách."

Tiếng xoay bút đột ngột dừng lại. Chiếc bút bi bị siết chặt trong lòng bàn tay.

Cùng lúc đó, chiếc ghế xoay cuối cùng cũng quay lại, lộ ra gương mặt nhíu mày của Lâu Thần. Mái tóc đen hơi rối, khiến khí chất anh có phần uể oải, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của đối phương, Lâu Thần liền hất mái tóc che mắt ra sau, vẻ mặt chuyển thành nhẹ nhõm như không.

Trong tay anh là một cây bút bi, bên cạnh là một cuốn sổ phác thảo mép giấy đã ố vàng, nắp bút chưa đậy lại vì ban nãy vẫn còn đang vẽ những đường nét lên mặt giấy.

“Là hắn.”

“Là cái gì…?”

Lâu Thần không cười. Ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, vuốt nhẹ qua gương mặt trong tấm ảnh, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Người mà "Ghen t" đang tìm, hẳn là hắn.”

Ánh mắt anh rơi xuống tấm ảnh trên bàn, nhìn chăm chú gương mặt xinh đẹp đến cực điểm ấy, không khỏi ngẩn người trong giây lát.

Tấm ảnh hiển nhiên là ảnh chụp lén. Bởi vì trong ảnh, Du Tử Du đang bước thẳng về phía trước, ánh mắt không liếc ngang liếc dc, thân hình hơi mờ, hắn mặc một chiếc áo choàng đen dài đến mắt cá, như khoác lên mình bộ lông quạ, lộ ra phần cổ chân ta như đồ sứ, trng đến mgần như trong suốt. Vẻ đẹp mang màu sắc bệnh tật ấy như thể sẽ lụi tàn bất cứ lúc nào.

Tiểu Hạ cũng nhìn theo, chỉ liếc một cái đã như bị hút vào xoáy nước, ngay tức khắc hoàn toàn không dứt mắt ra nổi.

“Đẹp không?” Lâu Thần hỏi, ý vị khó dò.

“Đúng là… rất đẹp.” Tiểu Hạ không rời mắt, giọng đầy ngưỡng mộ, “Tôi thấy hắn còn đẹp hơn cả minh tinh. Đẹp thế này… thật sự là con người sao?”

Vì câu nói đó, không khí chợt lặng đi một cách kỳ quái.

Lâu Thần xoay bút trong tay, nói: “Cậu bị sa thải.”

“Tại sao?” Tiểu Hạ giật mình, hoàn hồn hỏi.

“Nhiệm vụ quá nguy hiểm, không cần người tàn tật.” Lâu Thần hơi nâng mi mắt.

“Tàn tật?”

Lâu Thần chỉ vào mắt mình, bật cười trêu chọc:“Vừa nãy thôi, mắt cậu rơi ra rồi đấy.”

“…”

Nghe vậy, Tiểu Hạ lại liếc nhìn tấm ảnh, cười gượng: “Đừng đùa vậy mà, đội trưởng. Tôi chỉ phát biểu chút cảm nhận thôi mà.”

Câu nói đó mang theo một chút lấy lòng, nhưng cậu ta rất rõ tính cách của đội trưởng mình — Anh là người rdễ nói chuyện, chỉ cần không đụng tới ranh giới cuối cùng, thì sẽ chẳng bao giờ nổi giận, đối với các thành viên trong đội cũng rất tốt.

“Cậu nghĩ vì sao Du Tử Du lại bị để mắt tới?”

Tiểu Hạ vắt óc suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, đành nản lòng buông xuôi: “… Không biết. Nhưng tôi biết ắt hn chúng có lý do, sẽ không tùy tiện ra tay với con người.”

“Tôi mong cậu nghiêm túc một chút.” Lâu Thần dời ánh mắt đi, buông lời nhẹ bẫng, “Cậu biết "Ghen tị" có ý nghĩa thế nào đúng không. Vậy nên, tại sao nó lại tìm đến Du Tử Du? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Và hơn nữa… boss tầng thứ bảy Kiêu ngạo có phải cũng đã xuất hiện rồi không?”

Tiểu Hạ sững người.

Boss tầng bảy —— 

Cả “Kiêu ngạo” cũng sẽ xuất hiện sao?

Những người trong cnày ai cũng hiểu rõ “Địa Ngục Lạc Viên” là một nơi đáng sợ và đẫm máu đến mức nào, là một địa ngục trần gian thực thụ. Thế nhưng, đồng thời nó cũng giống như một cánh cửa bị phong ấn, giam cầm những con quái vật đáng sợ nhất. Nhưng hiện tại, cả hệ thống đã sụp đổ, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.

Nghe đến cái tên đó, Tiểu Hạ hít sâu một hơi lạnh: “Sao lại thành ra như vậy…”

“Cậu còn nhớ một giả thuyết không?” Lâu Thần chậm rãi nói, “Toàn bộ Địa Ngục Lạc Viên thực chất đều là lãnh địa của boss tầng bảy. Ví dụ như lâu đài máu của yêu râu xanh hay Bloody Mary. Những con boss và quái vật khác chẳng qua chỉ là đầy tớ của nó mà thôi. Giống như những hiệp sĩ bảo vệ lãnh chủ, chúng dùng các phụ bản đẫm máu và những màn chơi chết chóc để giam hãm người chơi, không cho phép người chơi quấy rầy sự yên tĩnh của nó.”

Giọng của Lâu Thần rất thản nhiên, như thể đang kể một câu chuyện cổ tích. Ngón tay đan lại, đặt hờ trên mặt bàn.

"..."

“Trong tòa tháp cao, không chỉ có công chúa mà còn có cả ma vương.” Anh cười khẽ, nhưng lời nói lại chẳng hề nhẹ nhàng, “Có lẽ… đó chính là lý do vì sao thời gian gần đây các hiện tượng kỳ dị liên tục xuất hiện… Bọn chúng có chỗ dựa.”

Câu nói này khiến văn phòng rơi vào im lặng.

Ánh mắt Lâu Thần một lần nữa dừng lại trên bức ảnh, chăm chú nhìn gương mặt của Dư Tử Du, như thể lại một lần nữa rơi vào trầm tư.

“…Đội trưởng.” Một lúc sau, Tiểu Hạ ngập ngừng, “Tôi vẫn luôn muốn hỏi, anh còn nhớ dáng vẻ của boss tầng bảy không?”

Câu hỏi đó đã đeo bám và dằn vặt cu ta suốt một thời gian rất dài.

Cu ta từng là một người chơi trong Lạc Viên, nhưng may mắn hơn người khác, ngay khi còn ở tầng một thì đã bị dch chuyra ngoài một cách khó hiểu. Nhưng Lâu Thần thì khác với tất cả mọi ngườivì anh là người đầu tiên, cũng là duy nhất, hoàn thành tất cả các màn chơi và trở thành người chơi cuối cùng.

Do vậy, anh chắc chắn đã từng gặp boss tầng bảy được truyền thuyết gọi là bí ẩn nhất.

Khi còn ở trong Địa Tàng Lạc Viên, Tiểu Hạ đã vô số lần nghe đến lời đồn về "Kiêu Ngạo", bất kể là nỗi sợ hãi từ những người chơi khác hay là sự tán tụng từ lũ quái vật, tất cả cũng không thể lấp đầy hình bóng trống rỗng ấy. Nghe nói hắn có thể tự do di chuyển giữa mọi tầng, tương đương với một “BUG di động”, bất kỳ người chơi nào chạm phải hắn đều chắc chắn phải chết.

Có người nói hắn có mái tóc bạch kim, tròng mắt bừng cháy ngọn lửa lục u từ địa ngục, mang theo sức mạnh khiến người khác phải khiếp sợ. Bên cạnh hắn lúc nào cũng có một con rắn độc toàn thân trắng muốt, đôi mắt cũng được ngọn lửa xanh lân tinh thắp sáng như chủ nhân của nó, lưỡi chẻ hai không ngừng thè ra, bò sát bên hắn từng bước một… Nhưng tất cả chỉ là lời đồn mà thôi.

Không có ai từng nhìn thấy diện mạo thật của hắn, bởi mọi người đều chết trước khi nghe được tiếng gió thổi từ tà áo dài của hắn. Hình ảnh đó luôn khiến Tiểu Hạ nghĩ đến những đám mây đen nhanh chóng che khuất ánh trăng, thủy triều rút đi trong bóng tối, đó điu là những điềm báo đầy bất an. Nỗi sợ ấy là trừu tượng, vô hình mà lại chặt chẽ không thể xuyên thủng.

Bọn họ xông vào vào lãnh địa của nó, chắc chắn sẽ phải trả giá, bởi vì thực tế không phải chuyện cổ tích.

"... Tất nhiên là nhớ."

Nghe vậy, Tiểu Hạ giật mình, cu ta không ngờ đội trưởng lại trả lời câu hỏi này.

Chỉ thấy ánh mắt Lâu Thần chậm rãi trở nên trầm xuống, hòa vào bóng tối, giọng điệu lạnh lùng nói: "Không dám quên. Nếu có cơ hội, nhất định tôi sẽ tự tay giết hn."

Anh rất ít khi dùng giọng điệu đầy căm ghét như vậy để nói chuyện, mặc dù rbình tĩnh nhưng khiến người nghe vô thlùi bưc.

Tiểu Hạ vô thức rùng mình.

Cậu ta nghe nói đội trưởng có một người đồng đội trong trò chơi, nhưng cuối cùng chỉ có mình anh ra khỏi trò chơi, nghĩa là người còn lở lại trong trò chơi đã —— tất nhiên đây là cách nói giảm nói tránh, đồng đội của anh rất có khả năng đã chết, bây giờ xem ra không khi không liên quan đến boss tầng bảy.

Tuy nhiên, người đồng đội này rất bí ẩn, giống như là sản phẩm tưởng tượng của đội trưởng, vì ngoài anh ra không ai nhớ có người đó tồn tại, và ngay cả đội trưởng cũng không thể mô tả chi tiết, nhưng họ không nghĩ đội trưởng bịa ra đồng đội, chỉ cho rằng đó là mánh khóe của boss tầng bảy.

Tiểu Hạ biết mình nói sai, nên chọn im lặng.

May mà Lâu Thần rất nhanh đã lấy lại vẻ mặt thong dong trước kia, anh lại bắt đầu xoay cây bút: "Tình cảnh hiện tại của v nhiếp ảnh gia đây rt nguy hiểm."

Tiểu Hạ vội nói: "Tôi nghe nói anh ta đã thành nghi phạm, đội trưởng, nhưng hình như vụ án vchưa chuyển cho phía chúng ta."

"Không biết ti sao hai cảnh sát phụ trách điều tra vụ án lại về thng nhà, rõ ràng đã gọi điện bảo họ phải mang hồ sơ đến trước 7 giờ... Tôi sẽ đi lấy hồ sơ vụ án ở cục cảnh sát ngay. Yên tâm đi, đội trưởng, tôi sẽ tự mình bảo vệ và giám sát hắn, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện đâu."

Hy vọng “ghen tị” đừng khó nhằn quá, cu ta nghĩ thầm, dù sao cu ta chưa từng đối phó với quái vật cấp độ này.

"Cậu đi điều tra vụ án đó, cố gắng đưa nạn nhân trở về." Nhưng Lâu Thần lại nói.

"Gì cơ?" Tiểu Hạ sửng sốt, "Nhưng mà Du Tử Du..."

Mặc dù công bố ra ngoài là án mạng, nhưng khi cảnh sát đến lại không tìm thấy xác chàng trai, Lâu Thần đoán nạn nhân vẫn còn sống, chỉ không biết mảnh thịt kia đưa cu ta đến đâu, hiển nhiên cn phải truy tìm, thời gian càng lâu càng nguy hiểm.

Phải nhắc một điểm —— trong Địa Ngục Lạc Viên mỗi tầng có boss khác nhau, bn chúng tàn nhẫn cướp đi mạng sống của người chơi, trong bóng tối không ánh sáng, bu không khí đy áp lực, căn bệnh giống hội chứng Stockholm dần lan rộng, một số người chơi lại phát triển sự cuồng tín thờ phụng boss.

Bọn họ chọn cách tàn sát người chơi, lấy lòng quái vật, đa số sẽ tỉnh lại khi ra khỏi trò chơi, còn những người còn lại thì chọn chìm đắm trên bờ vực của điên loạn, hơn nữa còn tự nhận mình là tín đồ trung thành của lũ quái vật —— mdù boss có thể còn chẳng thèm liếc mắt nhìn bn họ.

Nhưng giờ có tin nói rằng "Ghen tị" đã xuất hiện, nhóm tín đồ trong số họ chắc lại bắt đầu những hành vi biến thái đi ngược lại nhân tính rồi. Nếu cu ta còn sống nhưng mất tích, thì chắc chắn liên quan đến những tín đồ đó.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với Du Tử Du.”

“Nhưng ——"

Tiểu Hạ định nói gì đó, nhưng Lâu Thần lại vẫy tay ra hiệu cho cu ta có thể đi. Lâu Thần hầu như không thay đổi quyết định của mình, không còn cách nào khác, Tiểu Hạ đắn đo một lúc rồi chỉ đành đẩy cửa rời đi.

Cánh cửa đóng lại, văn phòng lại chìm vào im lặng. Lâu Thần đặt cuốn sổ phác thảo xuống, làn gió nhẹ lùa qua cửa sổ hé mở, làm tung bay các góc giấy, tiếng xào xạc vang lên. Ngón tay anh chạm vào nét phác thảo sơ sài bằng bút bi ——

Đó là một bóng dáng mờ nhạt không thể phân biệt rõ, chỉ có một đôi mắt trong veo và sắc nét.

Đúng như Tiểu Hạ đoán, về người đồng hành cùng Lâu Thần vượt qua các cửa ải, anh đã hoàn toàn quên hết mọi thứ về đối phương, cứ như ký ức bị thứ gì đó xoá sạch. Điều duy nhất anh nhớ sau cùng là, đôi mắt ấy bỗng trở nên lạnh lùng.

Nhưng anh rất rõ ràng một điều, có một tiếng nói liên tục bảo rằng, đoký ức mất đi này nhất định liên quan đến “boss tầng bảy”.

Anh đoán có lẽ là nó đã lấy đi ký ức của anh và giết chết đồng đội của anh.

Lâu Thần cau mày, anh không thể hiểu vì sao trong lòng lại xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, cũng không rõ vì sao mình cứ mãi không thể di mt khi tp tài liệu trên bàn.

Lâu Thần ngừng lại một lúc, đành phải chiều theo khát vọng trong nội tâm, lần nữa đặt ánh mắt lên bức ảnh của Du Tử Du.

Bỗng nhiên... một cơn thôi thúc kỳ lạ chi phối ngón tay anh, khiến anh cầm lấy cuốn sổ phác thảo và bức ảnh, chồng hai đôi mắt lên nhau.

“...”

Sau một hồi lâu, Lâu Thần buông tay xuống, cười cợt tự giễu.

Mặc dù thật sự rất giống, nhưng thực ra... không hoàn toàn trùng khớp.

Hai người đều có đôi mắt đen thuần khiết hiếm thấy, nhưng ánh mắt của Du Tử Du lạnh lùng hơn, vô tình hơn, cảm giác nhìn người như thể đang ngự trị trên cao, dường như chứa đựng sự khinh miệt tận xương tủy. Sự chế nhạo tỏa ra từ những đường nét kiêu ngạo quá mức tinh tế trên gương mặt, cả con người hắn như một vở kịch câm lạnh lẽo và tăm tối, tràn ngập sát khí sắc bén.

Còn người đồng đội đã chết kia, có vẻ lại lười biếng hơn, buồn bã hơn...

Lâu Thần đặt cuốn sổ phác thảo xuống, bóp nhẹ mi tâm của mình.

Anh đang nghĩ gì vậy, sao lại có khoảnh khắc tưởng rằng họ là một người?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play