01.

Trong đội quân tình báo, dù đã thay đổi cộng sự nhiều lần, tôi vẫn có thói quen theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Lâm An bên cạnh mình.

Thỉnh thoảng tôi cũng nhắm mắt lại, trong đầu tự động phác họa hình ảnh của hắn: Cao hơn tôi chừng ba phân, dáng người gầy gò, bất kể là quân phục hay áo khoác đều mặc rất chỉnh tề. Hắn có một khuôn mặt điển trai nhưng lại vô cùng lãng phí—vì rất ít khi cười. Nghiêm túc, cẩn trọng, luôn tự kiềm chế. Đó là ấn tượng đầu tiên tôi có về hắn.

Vì thế, tôi không chần chừ quay người lại, giơ tay lên:
"Thưa trưởng quan, tôi yêu cầu đổi cộng sự."

Thẳng thắn mà nói, tôi vốn dĩ không cần cộng sự. Tôi có trí nhớ siêu phàm, một lần xem qua bản đồ là không quên được, có thể vẽ lại toàn bộ bố cục một thành phố lớn. Tôi có năng lực suy luận vượt trội, khi người khác còn đang loay hoay với bút và giấy, tôi đã dịch xong điện tín mã hóa và quay về giường ngủ.

Nếu bắt buộc phải làm việc đôi, tôi thà có một người biết cùng tôi uống rượu cho sảng khoái. Nhưng Lâm An thì sao? Hắn sẽ tịch thu chai rượu tôi giấu và báo cáo tôi không chút do dự.

Yêu cầu đổi người của tôi bị từ chối thẳng thừng.

Tôi rất không vui và thẳng thừng từ chối phối hợp.

Lúc huấn luyện bắn tin tưởng, tôi ngồi phía sau bia ngắm, trong đầu vẫn đang suy tính cách phá giải bản mã địch quân vừa thu được. Viên đạn rít ngang qua tai, tôi thậm chí không thèm ngẩng đầu, chẳng buồn hô báo mục tiêu cho Lâm An.

Cho đến khi một bóng người che khuất ánh sáng phía trước. Hắn đi tới, giọng điệu vẫn xem như bình tĩnh:
"Chúng ta nói chuyện rõ ràng một lần đi. Rốt cuộc cậu có bất mãn gì với tôi?"

Tôi chẳng muốn nói gì. Đứng dậy, phủi bụi trên quần, định vòng qua hắn mà rời đi.

Hành động ấy cuối cùng cũng chọc giận Lâm An. Hắn túm lấy tay tôi, mạnh mẽ ép tôi xuống mặt bàn bia ngắm. Trán tôi đập vào tấm thép, “cạch” một tiếng vang lên, hắn có nói gì đó, nhưng tôi chẳng nghe vào được câu nào—chỉ thấy đau và cau mày rên nhẹ.

Lâm An hoảng hốt buông tay.

Tôi xoa đầu nhìn hắn một lúc, rồi lấy từ hông ra khẩu súng lục, băng đạn còn đầy. Tôi tháo một viên ra kiểm tra, rồi lại lắp lại, sau đó giơ súng lên chĩa về phía hắn:
"Quay đĩa. Ai thắng thì người đó quyết định."

Không sai. Tôi đang cố tình gây sự, đợi hắn tức giận bỏ đi.

Nhưng hắn không chớp mắt, nhìn thẳng tôi, rồi bước lên một bước, trán tựa lên nòng súng.

Kết quả? Tôi ném súng xuống đất.

Hắn thắng. Tôi thật sự không làm gì được hắn.

02.

Tuy rằng cả hai chúng tôi đều không đồng tình với việc bắt buộc ghép cặp, nhưng tôi và Lâm An đích thực là một tổ hợp cộng sự ăn ý đến mức đáng sợ.
Dù là phối hợp tác chiến hay giải mã tình báo, chúng tôi luôn đứng đầu.
Chỉ có một hạng mục duy nhất—cả hai cùng rớt điểm tuyệt đối: Tâm lý học.

Theo quy định, bác sĩ tâm lý sẽ định kỳ đến nói chuyện với từng thành viên trong tổ. Mỗi cặp cộng sự sẽ cùng vào một phòng cách âm. Nói là vì quan tâm đến sức khỏe tinh thần của chúng tôi, nhưng trên thực tế, chẳng khác gì giám sát gián tiếp những vết nứt trong hệ thống.

Chúng tôi ứng phó cho có lệ, cho đến câu hỏi cuối cùng.

“Xin hỏi, người mà bạn có cảm xúc/ảo tưởng là ai?”

Câu hỏi này thật vô nghĩa. Trả lời rồi thì sao, định phát cho tôi một người yêu à?

Bác sĩ tâm lý rất ít cười, nhưng lần này lại nhấn mạnh bằng vẻ mặt nghiêm túc:
“Mong cậu trả lời nghiêm túc.”

Tôi cũng không ngại thành thật:
“Tôi chỉ hưởng thụ cảm giác adrenaline dâng trào khi làm nhiệm vụ. Thiên tài không cần tình yêu.”

Còn Lâm An thì im lặng. Không chịu nói một lời.

Tôi đợi đến phát bực, huých khuỷu tay vào hắn, thấp giọng giục:
“Mau trả lời đi. Nói xong là có thể ra ngoài rồi, tùy tiện chọn ai đó cũng được. Ngại quá thì để tôi nói giúp—tôi nói đại là cậu không có người nào, chịu chưa?”

Hiếm lắm mới thấy hắn lườm tôi một cái.

Kết quả, hai chúng tôi đều bị chấm 0 điểm.

Ra khỏi phòng cách âm, Lâm An đột nhiên lên tiếng:
“Thiên tài?”

Giọng hắn hình như có chút ý cười. Cũng có thể là tôi nghe nhầm—vì khi quay đầu nhìn lại, sắc mặt hắn vẫn như cũ, không chút biểu cảm.

Đúng lúc đó, một thằng nhóc từ phòng bên cạnh đi ngang qua, cười lớn chen lời vào:
“Thiên tài cái quái gì, rõ ràng là bệnh nhân có vấn đề nhân cách!”

Tôi nhún vai, đến cả ánh mắt cũng lười lia sang, chỉ nhàn nhạt đáp với Lâm An:
“Nói thế cũng đúng thôi. Thiếu hụt cảm xúc đạo đức, khả năng đồng cảm thấp, gần như không có cảm thụ tình cảm. Vậy nên tôi rất thích hợp với phòng tình báo số 3.”

“Trong xã hội bình thường, tôi bị xem là kẻ dị biệt. Nhưng ở đây, tôi là thiên tài. Không ai giỏi hơn tôi.”

Tôi ngẩng đầu, dứt khoát tuyên bố như thế, hoàn toàn phớt lờ sắc mặt hắn đang dần trở nên phức tạp.

03.

Sau đó, tôi và Lâm An có vài lần "thử liều" với cái gọi là tình cảm.
Tôi trốn trong ký túc xá của hai đứa uống rượu, còn hắn thì ngồi đối diện, làm như không thấy. Chính kiểu ăn ý này mới giúp chúng tôi giữ được sự yên ổn trong mối quan hệ cộng sự đầy căng thẳng.

Hắn cố gắng tìm từ để diễn đạt khái niệm “yêu” cho tôi nghe:
“Đơn giản nhất, ví dụ như... cậu sẽ muốn hôn ai đó, thậm chí là—”

“Lên giường?” Tôi cướp lời, thay hắn nói nốt nửa câu sau.
Hắn hơi xấu hổ, gật đầu.

Tôi ném cái vỏ chai rỗng sang bên, lắc đầu phủ nhận:
“Cái này mà cũng tính là tiêu chuẩn sao? Thằng nhóc phòng bên chỉ cần ngoắc tay là có khối người sẵn sàng lăn lên giường với nó đấy.”

Lâm An im lặng. Cuối cùng không phản bác được lời nào.

Nhưng hắn không từ bỏ câu hỏi ấy.
Cứ như thể—hắn thật sự muốn biết đáp án.

Hôm đó, chúng tôi rúc trong một tòa nhà bỏ hoang, làm nhiệm vụ giám sát một sĩ quan mới nhận chức. Tôi áp sát kính ngắm, tập trung quan sát tình hình bên dinh thự đối diện. Đêm đã khuya, hắn đột nhiên lại nhắc đến chuyện đó.
Tôi chẳng có chút hứng thú nào:
“Sao lại cứ phải bàn mấy thứ này? Thiên tài không cần tình cảm.”

Lâm An không nói gì.
Chỉ vươn tay nắm lấy vai tôi, xoay mặt tôi về phía hắn.

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì hắn đã cúi xuống, bất ngờ hôn tôi. Không báo trước, không do dự.

Hương bạc hà nhè nhẹ, hơi thở của hắn ấm áp và mềm mại. Một dòng điện nhỏ chạy dọc sống lưng tôi, khiến tôi không kìm được mà muốn nhiều hơn. Tôi vươn tay ôm lấy cổ hắn.

Khoảnh khắc đó, hắn như mất kiểm soát, bàn tay bấu lấy vai tôi siết chặt, gần như run rẩy.

Nụ hôn kéo dài. Khi kết thúc, hắn hỏi tôi:
“Cảm giác thế nào?”
Nét mặt nghiêm túc như thể đang chờ giảng viên chấm điểm một bài thi.

Tôi hồi tưởng lại dư vị, rồi trả lời rất thật lòng:
“Cậu có vị hơi ngọt.”

Hắn lại im lặng. Nhưng không biết vì sao, và cũng không giấu được—vành tai hắn đỏ lên đến tận mang tai.

04.

Lâm An cuối cùng vẫn không nói cho tôi biết đáp án.
Sĩ quan kia phản bội đúng như dự đoán, điều nằm ngoài tính toán chỉ là sự bố trí của đối phương.

Tôi vẫn như cũ, ở tầng cao phụ trách ngắm bắn.
Tên sĩ quan kẹp Lâm An đi ra khỏi cổng, một khẩu súng lục dí vào thái dương hắn, cả hai đều mình đầy thương tích.

Tai nghe truyền đến tiếng trưởng quan rủa khẽ một câu, trước mắt là tên phản bội đang hét lớn về phía tôi, yêu cầu tôi ném súng để đổi lấy mạng sống cộng sự.

Lần đầu tiên, tôi xuyên qua kính ngắm, nhìn thẳng vào Lâm An.

Hắn nở nụ cười. Bất ngờ đến mức khiến tôi ngẩn người—đẹp đến lạ.
Ánh mắt hắn kiên định:
“Hắn sẽ không do dự nổ súng. Lấy tôi làm con tin, vô ích thôi.”

Tôi bóp cò.
Không hề do dự.

Chỉ là—3,45 giây chần chừ trước khi nổ súng đó, có lẽ sẽ khiến tôi hoang mang suốt quãng đời còn lại.

Sau khi nhiệm vụ kết thúc, di vật thuộc về Lâm An bị chuyển khỏi ký túc xá.
Trưởng quan thay đổi giọng điệu, nói với tôi nhẹ nhàng hiếm thấy:
“Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng có thể đổi cộng sự rồi. Với quân hàm hiện tại, lần này cậu có thể tự chọn người vừa ý.”

Nhưng tôi không buồn lắng nghe.
Trong đầu tôi, hắn chiếm trọn từng góc. Như một cuộn băng lỗi, không biết mệt mỏi mà phát đi phát lại.

Tôi không thể khống chế bản thân, cứ liên tục nhớ lại cảnh hắn nằm gục trong lòng tôi, người đầy máu, nói với tôi câu ấy:

“Tôi yêu cậu.”

Một câu được cho là ngọt ngào nhất thế gian—
nhưng từ miệng hắn lại nghẹn ngào đến mức như thể đang rút ruột gan, đau đến tận cùng.

Tôi đau đến mức như bị xé toạc.

Tôi không hiểu.

Tôi thật sự… không hiểu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play