[Tiến độ cốt truyện hiện tại: 1%. Độ duy trì thiết lập nhân vật: 100%, chưa sụp đổ. Mời ký chủ tiếp tục giữ vững.]
Giọng điện tử vang lên, Giang Lê Thanh chú ý đến thông số “độ duy trì thiết lập nhân vật” lạ lẫm, liền hỏi: “Tiểu Thống Tử, độ duy trì thiết lập nhân vật là gì vậy?”
Hệ thống: [Mỗi nữ chính trong truyện đều có thiết lập nhân vật riêng. Nếu độ duy trì thiết lập nhân vật tụt dưới 50, cô sẽ gặp nguy hiểm chết người. Vì thế tôi lo cho cô lắm đấy, ký chủ.] Nó để ý cách gọi của cô, bèn cằn nhằn: [Thật ra, cô có thể gọi tôi là Tiểu Bát, hoặc Bát Bát cũng được.]
Bát Bát?
Hài, cái tên này nghe cũng ngầu phết.
Giang Lê Thanh chẳng đáp, điều khiển xe điện phóng vù vù ra khỏi khu biệt thự.
Hệ thống: [Ký chủ, cô đi đâu thế? Nhiệm vụ hôm nay xong rồi, về nhà ăn cơm đi.]
“Ăn cơm cái nỗi gì.” Giang Lê Thanh nói, “Mi không nghe ba ta nói à?”
[?]
Giang Lê Thanh: “Ba muốn nhận con heo đầu làng làm con gái. Là một con nhỏ vô dụng… à không, đại hiếu nữ, ta phải giúp ba toại nguyện chứ.”
Hệ thống: [???]
Hệ thống: [!!!!]
Khoan!
Đợi đã!
Con nhỏ vô dụng… à không, đại hiếu nữ là kiểu này hả?!
Giang Lê Thanh tất nhiên không thật sự về làng.
Xa lắc, đi đi về về mất hai ngày, không thực tế chút nào.
Thế là cô phóng đến khu chợ nông sản gần nhất.
Chợ đầy ắp hàng hóa, gà vịt cá thịt, rau củ quả đủ cả. Chợ thường đóng cửa lúc 10 giờ tối, giờ cô đi vẫn kịp.
Giang Lê Thanh đạp xe điện một tiếng, cuối cùng đến nơi.
Cô nhìn đồng hồ, vừa đúng 7 rưỡi tối—thời điểm chợ đông vui nhất.
Quả nhiên.
Cửa chợ tấp nập người qua lại, ồn ào náo nhiệt. Hai bên đường đầy sạp hàng, ngoài tiếng còi xe là tiếng rao lanh lảnh của các tiểu thương.
Náo nhiệt.
Khắp nơi tràn ngập mùi khói lửa nhân gian.
Giang Lê Thanh mua một cây xúc xích nướng ven đường, vừa nhai vừa chen vào đám đông.
Các sạp hàng san sát, bán đủ thứ trên đời. Đáng tiếc, quầy thịt heo chỉ toàn heo chết làm sẵn, không có con heo sống tung tăng như cô muốn.
Hỏi han một hồi, cuối cùng cô tìm được một hộ bán heo sống.
Trong chuồng là mấy con heo con mới sinh và hai con heo nái. Chủ quán tưởng cô muốn mua heo giống, miệng lưỡi trơn tru, ra sức gợi ý cô mua một cặp.
Giang Lê Thanh nhanh chóng đảo mắt nhìn.
Năm sáu con heo con kêu rừ rừ, trắng trẻo mũm mĩm, nhìn là muốn ăn ngay.
Cô nuốt nước miếng: “Ta muốn con heo nái.”
Chủ quán chỉ vào chuồng: “Chỉ có hai con heo nái, cô muốn con nào?”
Giang Lê Thanh tùy tay chọn: “Con có đuôi vàng kia.” Cô hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Chủ quán: “Một ngàn rưỡi, không bớt.”
Một ngàn rưỡi…
Giang Lê Thanh nhìn số dư hai đồng rưỡi trong tài khoản, lặng thinh.
Hình như hơi mạnh miệng rồi.
Sau khi về nhà họ Giang, cô chẳng gần gũi gì với gia đình này. Ba mẹ lại hay so sánh cô với Giang Nặc Nặc, nên cô ngượng, chẳng dám mở miệng xin tiền. Cô thấy làm thế là tự hạ thấp mình, như “người ngoài” không có tư cách xài tiền nhà họ.
Nghĩ lại, cô đúng là ngốc thật.
Giang Lê Thanh tự giễu cong môi. Hôm nay vừa cãi nhau với ba mẹ, xin tiền chắc chắn vô vọng. Vậy thì…
Cô liếc thấy tên Giang Ngạn Thanh trong danh bạ, soạn tin, nhấn gửi.
[Giang Lê Thanh: Chuyển cho tôi hai ngàn.]
[Giang Ngạn Thanh: ?]
[Giang Ngạn Thanh: Ba chẳng phải vừa đưa em một cái thẻ sao?]
Đưa thẻ cho cô?
Chuyện từ bao giờ?
Giang Lê Thanh nheo mắt, nghĩ một lúc liền đoán ra nguyên do. Cô cười khẩy. Bên kia, Giang Ngạn Thanh dường như cũng nhận ra gì đó, trực tiếp chuyển cho cô một vạn.
Hơi bị hào phóng rồi nha.
Cô chẳng khách sáo, nhận tiền ngay.
[Giang Ngạn Thanh: Xong việc thì về sớm.]
Giang Lê Thanh mặc kệ, chuyển tiền cho chủ quán, xách lồng heo con rời đi.
Trời từ sáng chuyển tối, khu chợ náo nhiệt dần vắng vẻ. Heo con trong lồng kêu rừ rừ, tinh thần vẫn rất tốt, liên tục húc mũi vào lồng.
Lúc nãy chưa nhìn kỹ, giờ quan sát kỹ hơn, cô thấy con heo này cũng không tệ.
Vì là heo con mới sinh, toàn thân trắng phấn, đuôi có một chùm lông vàng, mắt tròn xoe, nhìn khá ưa mắt.
Cô buộc chặt lồng heo bên chân, phóng xe điện vù vù về nhà.
10 giờ tối.
Biệt thự yên tĩnh.
Giang Lê Thanh chẳng trông mong ai để cơm cho mình, xách lồng heo về phòng.
Không ngờ, trong căn phòng tối om, một chiếc bánh kem lặng lẽ nằm trên bàn. Ngọn nến điện tử lập lòe, ánh sáng yếu ớt chiếu sáng một góc phòng, khiến căn phòng lạnh lẽo bớt đi vài phần cô quạnh.
Giang Lê Thanh mặt không cảm xúc bước tới.
Trên bánh kem có dòng chữ—
[Chúc mừng sinh nhật.]
Hệ thống kích động: [Là anh trai! Thanh Thanh, anh trai đúng là người yêu thương cô nhất trên đời này!]
“Vậy sao.” Giang Lê Thanh chẳng động lòng, bưng bánh kem xuống lầu, không do dự ném thẳng vào thùng rác.
Hệ thống tưởng cô bị nhiệm vụ kìm hãm, an ủi: [Không sao đâu ký chủ, anh trai vốn đứng về phía cô. Cô có thể làm thân với anh ấy.]
Giang Lê Thanh nhướng mày: “Ta làm thân với anh ta làm gì?”
Cô chưa quên.
Lần đầu tiên đến ngôi nhà này, thiếu niên áo sơ mi trắng, quần dài đen, đứng cạnh Giang Nặc Nặc ở cầu thang, ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo.
Giang Ngạn Thanh chẳng thân với ai, kể cả Giang Nặc Nặc.
Hắn ít nói, lạnh nhạt, bạn duy nhất là Hoắc Bạch. Có lần Hoắc Bạch hỏi hắn, có một cô em gái sinh đôi cảm giác thế nào?
Khi ấy, Giang Lê Thanh vô tình đi ngang qua cửa phòng hắn, nghe hắn nói bằng giọng lạnh tanh, thờ ơ: “Kiến thức hạn chế ở thôn quê, trí thông minh hạn chế bởi bản thân. Tôi không thích tiếp xúc với người đầu óc không tỉnh táo.”
Đúng vậy.
Hắn thông minh, từ nhỏ đến lớn giải thưởng đầy mình, là thiên tài trong mắt người khác, là niềm kiêu hãnh của nhà họ Giang. Dù là sinh đôi, hắn chẳng liên quan gì đến Giang Lê Thanh.
Với Giang Ngạn Thanh, hắn thậm chí khó chịu với mối quan hệ huyết thống này. Vì thế, mỗi khi Giang Lê Thanh xung đột với Giang Nặc Nặc, hắn luôn đứng ngoài, bàng quan.
Giờ hắn lại muốn dùng cái bánh kem để mua chuộc tình cảm? Cũng không nghĩ thử xem cô có thèm hay không.
Giang Lê Thanh xoay người lên lầu, nhân lúc mọi người ngủ, dùng tiền Giang Ngạn Thanh gửi để gọi một hộp cơm đắt tiền. Dù gì cũng không thể để mình đói.
Ăn no xong, cô lén buộc con heo trước cửa phòng ba mẹ, chờ trò hay ngày mai.